Chương 264: Giết Vài Người Trợ Hứng Cho Tiểu Sư Đệ!!!
Chương 264: Giết Vài Người Trợ Hứng Cho Tiểu Sư Đệ!!!
Nhưng không cần đám người kia đáp lại, bởi vì tu vi ngũ tầng cảnh của Lục Diệp quá mức đặc thù, quá mức rõ ràng, hơn nữa hắn còn đang được nhóm tu sĩ Hạo Thiên minh bao vây xung quanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý Bá Tiên nói: "Ta là tứ sư huynh của ngươi!"
"Ra mắt tứ sư huynh!" Lục Diệp hành lễ, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra Bích Huyết tông không chỉ có một vị đại sư tỷ là Vị Ương. Nếu Lý Bá Tiên là tứ sư huynh vậy khẳng định ở bên trên còn có nhị sư huynh, ba sư huynh nào đó.
"Được." Lý Bá Tiên mỉm cười gật đầu: "Rốt cuộc lão đầu tử cũng hiểu ra rồi, đã biết thu đồ đệ, rất đáng khen!" Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Vị Ương, mở miệng oán trách: "Chuyện lớn như vậy mà sư tỷ ngươi cũng không nói cho ta một tiếng, nếu không phải Nguyệt Thiền nha đầu kia báo cho, đến giờ ta còn không biết mình đã có thêm một tiểu sư đệ."
"Lão đầu tử không cho ta nói." Vị Ương giải thích một tiếng.
"Đúng là tính tình thối của lão!" Lý Bá Tiên hừ nhẹ, sao đó hời hợt nhảy lên một cái, bước xuống khỏi thanh trường kiếm của mình rồi nâng tay rút nó ra, trên khóe miệng hàm chứa nụ khiến cho vô số nữ tu phải mê say.
Không thể không nói, quả nhiên vị tứ sư huynh này có một bộ túi da rất tốt, anh tuấn tiêu sái vô cùng.
"Hôm nay nhìn thấy tiểu sư đệ, vi huynh rất vui. Chẳng qua thời gian gấp gáp không chuẩn bị được lễ gặp mặt. Thôi để ta giết vài người trợ hứng cho tiểu sư đệ vậy!"
Hắn nói xong câu này, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng run lên, sau đó hóa thành kiếm quang, lao đi nhanh như chớp, mau chóng lượn vòng quanh trận địa phe địch.
"Cẩn thận!" Có người rống to.
"A!" Cũng có người kêu lên một tiếng thảm thiết.
Ngay khi kiếm quang kia bắt đầu tàn sát bừa bãi, bên trong trận doanh Vạn Ma lĩnh lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn, âm thanh xuy xuy vang lên không dứt bên tai.
Đó là âm thanh vũ khí sắc bén vừa đâm xuyên qua thân thể, linh lực bắt đầu hỗn loạn.
Một đám tu sĩ lập tức thúc giục lực lượng ngăn cản, né tránh, nhưng kiếm quang kia nhanh tới không tưởng, cộng thêm sắc bén tới không ngờ, bất cứ người nào ở trên đường nó đi qua, đều nhanh chóng sụp đổ.
Ngọn lửa sinh mệnh tàn lụi, máu tươi chảy xuôi thành dòng.
Chỉ trong nháy mắt, đã có hơn hai mươi người chết thảm dưới kiếm quang, mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Trong lúc ấy, cũng có cường giả Vạn Ma lĩnh ngang tàng xông tới trước mặt Lý Bá Tiên. Bọn họ cảm thấy đây là cơ hội rất tốt để chém giết hắn.
Bởi vì thời điểm kiếm tu ngự kiếm cũng là thời điểm bọn họ dễ dàng bị đánh chết nhất.
Người nọ cũng là một vị kiếm tu, nhưng lại không lựa chọn ngự kiếm, thay vào đó là trực tiếp vọt tới trước mặt Lý Bá Tiên, trường kiếm trong tay tuôn ra một mảnh kiếm mạc (màn kiếm, mưa kiếm), phủ kín toàn thân Lý Bá Tiên.
Lục Diệp chứng kiến một màn này mà trong lòng phát hoảng, nhưng vị tứ sư huynh kia lại lạnh nhạt đứng yên ở nơi đó, thậm chí còn ung dung cầm hồ lô rượu lên làm một ngụm rượu.
Ngay khi kiếm mạc chụp xuống, hắn lại há mồm phun ra một luồng kiếm quang thật nhỏ từ trong miệng.
Tuy kiếm quang này rất nhỏ nhưng lại chất chứa uy năng cực kỳ khủng bố, vừa xuất hiện đã phá tan kiếm mạc phủ kín đầy trời kia, đánh thẳng vào ngực tu sĩ Vạn Ma lĩnh nọ, rồi chui ra sau lưng.
Người nọ ngừng lại trước mặt Lý Bá Tiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi.
"Thứ như ngươi cũng xứng sử dụng kiếm?" Trên mặt Lý Bá Tiên là một mảnh lạnh lùng.
Luồng kiếm quang thật nhỏ kia giết người này xong cũng không biến mất, mà giống y như thanh kiếm thứ nhất vừa bay đi kia, nó lập tức hóa thành lưu quang xuyên qua.
Tiếp theo chỉ thấy hai luồng lưu quang một lớn một nhỏ lần lượt thay đổi qua lại, tu sĩ Vạn Ma lĩnh chết càng nhiều hơn.
"Đừng giết sạch công huân." Bỗng nhiên Vị Ương mở miệng nhắc nhở.
Tuy Lý Bá Tiên chỉ có tu vi bát tầng cảnh, nhưng trên thực tế hắn lại có nội tình cửu tầng cảnh, còn là cửu tầng cảnh tu hành thiên cấp công pháp.
Dựa theo quy tắc trên Linh Khê chiến trường, ít nhất hắn cũng phải giết những cửu tầng cảnh tầm thường, cũng chính là cửu tầng cảnh tu hành địa cấp công pháp kia, mới không bị trừng phạt trên phương diện công huân.
Nói cách khác, mỗi khi hắn giết một tu sĩ bát tầng cảnh tu hành Địa cấp công pháp, đương nhiên sẽ bị khấu trừ công huân, bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn.
Nhóm tu sĩ dùng công huân để trao đổi, công dụng của thứ này thật lớn, ai cũng không dễ dàng tiêu xài.
Lý Bá Tiên giết nhiều người như vậy, khẳng định đã bị khấu trừ không ít công huân.
"Ta tự có chừng mực." Lý Bá Tiên lên tiếng rồi khoát tay, hai luồng lưu quang bay trở về, một cái bay vào trong hồ lô, một cái bị hắn chộp vào trên tay.
Giết chóc đã ngừng, mùi máu tươi và chân tay cụt thịt nát vương vãi đầy đất.
Lục Diệp được đám đông bảo bọc ở giữa, đứng xem mà cảm xúc mênh mông
Đại sư tỷ nhà mình hung mãnh như vậy coi như xong, vậy mà vị tứ sư huynh này cũng cao cường như vậy, Rốt cuộc Bích Huyết tông... là loại tông môn thần tiên gì?
Dù hiện giờ hắn vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng vẫn có thể thoải mái nở nụ cười, trong lòng vô cùng vui sướng.
Cảm giác sau lưng có người, thật là tốt!
Bỗng nhiên hắn nhớ tới đoạn đối thoại với Lam Vũ Điệp lúc trước. Nàng nói người kia đã di chuyển, chỉ cần người kia có thể giúp đỡ, thì chuyện bảo vệ hắn khỏi chết sẽ không thành vấn đề.
Lúc trước Lục Diệp không biết nàng đang ám chỉ ai, nhưng hiện giờ hắn đã biết.
Người mà nàng nói chính là Lý Bá Tiên!
"Mau đưa tiểu sư đệ đi!" Vị Ương thúc giục một tiếng.
Lý Bá Tiên lắc đầu: "Không đi được, có người vẫn luôn ở nơi này chờ ta."
Nếu có thể đi, thời điểm hắn vừa tới đây đã đưa Lục Diệp đi rồi. Tại thế cục trước mắt, đưa Lục Diệp đến trụ sở Thương Minh sơn mới là điểm mấu chốt nhất, giết người gì gì đó chỉ xếp thứ hai.
Nếu không phải hắn đã nhận ra khí tức của đối thủ cũ đang ẩn giấu ở phụ cận, sao Lý Bá Tiên phải làm một chút chuyện không ý nghĩa như vậy?
Hắn giết nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh như vậy, thực sự chỉ vì trợ hứng cho Lục Diệp thôi sao?