Chương 304: Bàn Sơn Đao!!!
Chương 304: Bàn Sơn Đao!!!
Lại nói, những hiểu biết về linh văn của hắn chỉ giới hạn trong những loại nhận được từ Thiên Phú thụ kia thôi. Hắn có thể tùy tâm mà phát ra ba đạo linh văn ấy, còn những loại khác, đương nhiên là dốt đặc cán mai.
Lục Diệp kiềm chế ý niệm muốn đi tìm kiếm trong đầu, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã rất vừa lòng với thanh trường đao này rồi.
Có lẽ với những tu sĩ khác, thanh linh khí nào có lực sát thương không đủ, nhưng với Lục Diệp, hắn không hề bị vấn đề đó làm phiền, chỉ một luồng Phong Duệ linh văn gia trì qua, cái gì cũng có thể chém đứt.
Phương diện giá cả cũng có niêm yết rõ ràng, ở ngay tại thân trường đao, mấy con số ấy đang lấp lánh quang mang yếu ớt.
Một trăm ba mươi tám!
Nói cách khác, nếu Lục Diệp lựa chọn mang thanh trường đao này rời khỏi Thiên Cơ bảo khố, hắn sẽ bị khấu trừ một trăm ba mươi tám điểm công huân.
Hắn không biết giá cả này là đắt hay rẻ, nhưng so sánh với giá cả của sủng khế, chắc chắn là không rẻ tí nào.
Lục Diệp không tiếp tục xem nữa, chênh lệch giữa hạ phẩm linh khí đều không quá lớn, có thể thuận lợi tìm được một thanh như vậy đã rất không tốt rồi. Trong lòng Lục Diệp vừa động, cảnh sắc bốn phía bỗng tan rã như băng.
Thời điểm hắn lấy lại tinh thần, người đã đứng ở trong Thiên Cơ điện.
Tâm thần hơi cảm thấy mỏi mệt. .
Đây là cái giá phải trả khi kết nối với Thiên Cơ bảo khố, tìm kiếm vật phẩm bên trong. Có thể nói thời gian dừng lại bên trong Thiên Cơ bảo khố càng dài, tâm thần càng mệt nhọc.
Bởi vậy, lúc đầu hắn còn muốn tìm vài thứ khác trong Thiên Cơ bảo khố nữa, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể từ bỏ.
Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống thanh trường đao trị giá một trăm ba mươi tám điểm công huân đang được cầm trong tay, sau đó rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao không mang tới cho người ta cảm giác sắc bén, chỉ cảm thấy nó rất nặng mà thôi.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới phát hiện trên chuôi đao có hai chữ nhỏ, cẩn thận nhìn kỹ một chút, hắn nhận ra đó là hai chữ ‘Bàn Sơn’.
Nói cách khác, đây là tên của thanh đao ấy, cũng không biết là người nào tạo ra.
Hắn tiện tay vung vẩy vài cái, mới phát hiện cảm giác ở bên ngoài không khác biệt so với thử đao ở trong Thiên Cơ bảo khố, thậm chí còn thuận tay hơn một chút.
Lục Diệp thu đao vào vỏ rồi cất bước đi ra bên ngoài Thiên Cơ điện, sau đó lại dựa theo lời nhắc nhở của tứ sư huynh bên trong ngọc giản, hắn muốn tới một nơi bên trong trụ sở này.
Hắn vừa đi không bao lâu, một thanh niên có dáng vẻ tu sĩ đã vội vã chạy tới. Người này sửa sang lại dung mạo một chút ở bên ngoài Thiên Cơ điện, tiếp đó cất bước đi vào, bình tĩnh nhìn qua, nhưng đâu còn bóng dáng Lục Diệp nữa? Vẻ mặt lập tức trở nên mờ mịt, hắn quay đầu lại nhìn một tu sĩ khác vừa theo tới: "Không phải đã nói Lục Diệp vừa tới đây sao?"
"Vừa rồi ta vẫn nhìn thấy hắn ở trong này." Tu sĩ vừa theo tới kia giải thích.
"Vậy là lại phải trở về ư?" Thanh niên kia có chút ảo não nói. Hồi nãy, hắn vừa nhận được tin tức Lục Diệp lại xuất hiện, đã vội vã chạy tới nơi này, ai ngờ vẫn chậm một bước.
Hắn nghĩ một chút lại phân phó người vừa theo tới kia: "Ngươi ở trong này thủ, khi nào hắn lại đến, nhớ phải báo cho ta biết trước tiên, nếu có thể, cứ thỉnh cầu hắn ở chỗ này chờ ta một lát."
Người nọ lập tức luôn miệng đồng ý.
Giờ phút này, Lục Diệp đã đi vào một nơi khác. Đây là từ một gian phòng nhỏ được tạo thành từ hàng loạt những kiến trúc khác nhau.
Có thể xem nơi này là Luyện Công phòng của đám đệ tử Bích Huyết tông. Mỗi khi có đệ tử nào nhàn nhãn chẳng biết làm gì, bọn họ sẽ tới nơi đây bế quan tu hành, bất cứ trụ sở của tông môn nào cũng có một nơi như vậy.
Loại Luyện Công phòng này đều được bố trí ở nơi yên lặng, không chỉ riêng Bích Huyết tông mới có.
Nhưng bởi vì đã vài chục năm rồi Bích Huyết tông không thu nhận đệ tử, cho nên khung cảnh ở nơi này chính là một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi.
Lục Diệp dùng chút thời gian, xử lý sạch sẽ đám cỏ dại ở phụ cận Luyện Công phòng, sau đó tìm một gian Luyện Công phòng thoạt nhìn khá thuận mắt, đẩy cửa đi vào.
Đừng nhìn nơi đây hoang tàn vắng vẻ, không ai dọn dẹp, nhưng nơi này lại chính là khu vực mà năm đó Bích Huyết tông đã hao phí một số tiền lớn để tạo ra. Dù sao một nơi có liên quan đến chuyện tu hành của các đệ tử, không qua loa được, cho nên mỗi một gian Luyện Công phòng ở nơi này đều có trận pháp bao phủ, không phải đệ tử Bích Huyết tông căn bản không thể đi vào.
Nhưng bởi vì đã rất lâu rồi không ai vận dụng, cho nên trận pháp ở nơi này đã sớm ngừng vận chuyển.
Đưa mắt nhìn lại, gian phòng này không quá lớn, không có vật trang trí dư thừa, chỉ là trên mặt đất có dấu ấn của một pháp trận.
Đó là Tụ Linh Trận, có thể tụ tập thiên địa linh khí từ bốn phương, nhằm tăng lên hiệu suất tu hành.
Không chỉ như thế, ở bốn phía quanh Tụ Linh Trận này, còn có tám vết lõm, nếu đặt linh thạch vào bên trong những vết lõm này, còn có thể tăng lên độ nồng đậm của linh khí trong phòng.
Thiên địa linh khí ở bên trong mỗi trụ sở tông môn đều nồng đậm hơn dã ngoại.
Mượn trụ sở Bích Huyết tông để nói, thiên địa linh khí tại nơi này sẽ nồng đậm hơn dã ngoại chừng một phần.
Không quá nhiều, bởi vì con số đó chỉ là mức tăng lên cơ sở nhất, chỉ cần Thiên Cơ trụ vẫn còn phát huy tác dụng, thì trong phạm vi Thiên Cơ trụ bao phủ đều có thể nhận được loại tăng lên này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những tán tu kia lại tụ tập ở trụ sở Bích Huyết tông, đơn giản là vì thiên địa linh khí ở nơi này nồng đậm.
Nhưng nếu tông môn bị diệt, những Thiên Cơ trụ vô chủ kia sẽ không còn loại công hiệu này.
Ví dụ như Anh sơn mà Lục Diệp từng đặt chân tới, ở bên kia cũng có Thiên Cơ trụ, nhưng thiên địa linh khí tại nơi đó lại không khác gì dã ngoại.
Tăng lên lên một phần, chính là con số cơ sở nhất. Nếu có đủ công huân, vẫn có thể mua gia trì từ Thiên Cơ. Đó là Thiên Cơ chi lực, có thể khiến linh khí trong trụ sở trở nên càng thêm nồng đậm.
Như những thế lực đứng đầu tại vòng trung tâm kia, thiên địa linh khí bên trong trụ sở của mỗi một nhà đều gấp mấy lần thậm chí là gấp mười lần so với dã ngoại.
Hiệu suất tu hành trong hoàn cảnh này tuyệt đối sẽ cao hơn rất nhiều rất nhiều.