Chương 316: Ân Cứu Mạng, Đành Lấy Thân Báo Đáp!!!
Chương 316: Ân Cứu Mạng, Đành Lấy Thân Báo Đáp!!!
Cùng lúc đó, Khổng Ngưu cũng giải quyết xong đối thủ của mình. Nếu xét về thực lực chân chính, Khổng Ngưu chưa chắc đã là đối thủ của người nọ, dù sao hắn cũng vừa tấn chức ngũ tầng cảnh không bao lâu, nhưng tất cả những người từ ngoài đến này đều không hề hay biết gì đã trúng độc của Hoa Từ. Khiến cho lúc Hoa Từ kíp nổ những vật chất kịch độc tiềm tàng kia, thực lực bọn họ đều bị giảm xuống.
Khi chiến đấu sinh tử cùng người, bỗng nhiên từ bên trong mắt mũi sinh ra một vài cái nấm nho nhỏ, bất cứ ai cũng bị chuyện này dọa sợ, nhất là những cái nấm nhỏ kia còn đang nhanh chóng hấp thu linh lực của bản thân mà lớn lên. . .
Chiến đấu gấp gáp đã xong, Lục Diệp vẩy vẩy máu tươi trên trường đao rồi tra đao vào vỏ, tiếp theo mới không nhịn được đưa tay xoa xoa vị trí khó chịu trước ngực, tuy có Ngự Thủ linh văn chặn không cho linh khí kia sát thương nhưng lại không thể giảm bớt lực đạo va chạm.
"Người nào?" Lục Diệp nhíu mày.
Hắn vừa đến nơi đây, còn không chưa kịp phản ứng xem ở đây đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên Hoa Từ gây rối loạn, ngay sau đó Nguyễn Linh Ngọc hô một tiếng, đại chiến bạo phát.
"Mấy con chó nhà có tang từ vòng trong chạy đến." Hoa Từ nhàn nhạt giải thích một tiếng, sao đó hướng ánh mắt thân thiết nhìn về phía Lục Diệp: "Không sao chứ?"
Lục Diệp lắc lắc đầu.
"Tiến vào rồi nói." Hoa Từ lắc mình đi vào bên trong Trúc lâu.
Lục Diệp nhấc chân đi theo.
Nguyễn Linh Ngọc ở lại bên ngoài, cùng Khổng Ngưu quét dọn chiến trường.
Vào trong phòng, Hoa Từ rót cho Lục Diệp chén nước, hắn nhìn thấy vẻ mỏi mệt trên mặt nàng đã được thả lỏng một chút, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này cuộc sống của nàng không được tốt lắm.
Lục Diệp bưng chén lên uống một ngụm, nhàn nhạt hỏi: "Bị người theo dõi?"
Tuy Hoa Từ không nói quá nhiều, nhưng Lục Diệp cũng mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra. Kỳ thực, từ khi hắn ở Anh sơn đã từng lo nghĩ về chuyện này rồi.
Danh khí của Hoa Từ ở phường thị gần đâu không nhỏ, rất nhiều tu sĩ bị thương đều sẽ tìm nàng trị liệu. Tuy làm như vậy có thể kiếm một chút vật tư tu hành vào tay, nhưng lỡ như một ngày nào đó bị tu sĩ Vạn Ma lĩnh có thực lực mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào, thì những người của Tán Du xã này lại không thể phản kháng.
Nhưng nơi này là vòng ngoài cùng của chiến trường, thêm nữa, bản thân Hoa Từ có tu vi ngũ tầng cảnh, và mười mấy người Tán Du xã bọn họ tụ chung một chỗ, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút lực lượng tự bảo vệ mình.
Nhưng đời người mà, không thể cứ luôn thuận buồm xuôi gió như vậy.
Đúng là Hoa Từ vẫn bị người theo dõi, mới bắt đầu chỉ vì tu sĩ thất tầng cảnh kia bị thương, mới mộ danh tìm tới Hoa Từ nhờ chữa. Đối phương thuộc trận doanh Vạn Ma lĩnh, tất nhiên là Hoa Từ không muốn chữa trị, nhưng nàng lại e sợ nắm tay không người khác đại, chỉ có thể trị liệu cho đối phương.
Chờ sau khi thương tích của thất tầng cảnh kia khỏi rồi, đối phương giở trò vô lại nhất quyết không đi, còn đưa ra yêu cầu cực kỳ quá đáng, muốn Hoa Từ thay gã kiếm linh thạch tu hành. Ở trong mắt gã, một vị y tu xuất thân tán tu chính là một gốc cây rụng tiền, chỉ cần khống chế tốt gốc cây rụng tiền Hoa Từ này, gã sẽ không cần mạo hiểm phiêu lưu vào vòng trong đánh giết nữa.
Và cũng vì gã tranh đấu cùng người vòng trong bị thương, mới chạy tới vòng ngoài.
Loại tình huống này đã liên tục kéo dài hơn 20 ngày, mấy ngày nay, toàn bộ linh thạch mà Hoa Từ kiếm được tại phường thị, đều phải giao cho đối phương, nàng lấy những thứ này để đổi lấy sự bình an cho đám người Nguyễn Linh Ngọc.
"Những người khác đâu?"
Lần trước khi Lục Diệp tới đây, Tán Du xã vẫn còn mười mấy người nhưng lần này chỉ còn lại ba.
"Bị giết rồi." Hoa Từ thở dài một tiếng, thất tầng cảnh kia muốn khống chế Hoa Từ, đương nhiên là đám người Khổng Ngưu không chịu, bọn họ đã bùng nổ xung đột cùng đối phương, kết quả là mười mấy người của Tán Du xã đã chết chỉ còn lại vài người.
Nếu không phải Hoa Từ lấy tánh mạng bản thân ra làm uy hiếp, chỉ sợ cả Tán Du xã đã bị giết sạch chỉ còn lại một mình nàng, vết thương ở phần cổ của nàng cũng tới vì lý do đó.
Mãi cho đến hôm nay, bỗng nhiên Lục Diệp tìm đến, gần như Hoa Từ đã ra tay mà không do dự chút nào, bởi vì nàng không cần biết Lục Diệp tới nơi này để làm gì, nhưng một khi hắn biết tình cảnh của nàng, khẳng định sẽ ra tay. Và nếu đã như thế, vậy tiên hạ thủ vi cường!
Cũng may Lục Diệp còn mạnh mẽ hơn nàng tưởng tượng, hắn đã thuận lợi giải quyết thất tầng cảnh kia.
Hoa Từ cảm nhận được ánh mắt của Lục Diệp, lập tức nâng tay lên che lại vết thương, lộ ra nụ cười dịu dàng trước sau như một: "Mặc kệ như thế nào, ta cũng phải cám ơn ngươi."
Lục Diệp khoát tay: "Không có ta, chắc bọn họ cũng không sống được bao lâu."
Hắn không biết rốt cuộc Hoa Từ đã động tay động chân gì trên người bọn họ, nhưng hắn lại tận mắt chứng kiến thảm trạng vừa rồi của mấy người kia, trong lòng cũng hiểu dù không có mình, chỉ cần qua thêm một đoạn thời gian nữa, Hoa Từ cũng có thể giết chết mấy người kia. Và đương nhiên, chắc chắn hành động của nàng sẽ mang theo một chút mạo hiểm.
Hoa Từ là y tu, nhưng y tu cũng biết giết người.
Theo Lục Diệp biết, trong y tu có một nhóm gia hoả thích dụng độc, bị gọi là độc y. Bình thường, đám gia hỏa ấy có thể giết người trong vô hình, hơn nữa người bị bọn họ giết, đều có tử trạng thê thảm vô cùng.
"Không nói ta, nói về ngươi đi, Lục Nhất Diệp đại danh đỉnh đỉnh, không ở Bích Huyết tông bên kia hưởng phúc, vì sao lại chạy đến nơi đây? Ngươi đã đánh mất thứ gì ở nơi này sao?" Hiển nhiên là nàng cũng có nghe qua tin tức về đại chiến Kim Quang đỉnh.
Trên trán Lục Diệp nổi đầy gân xanh: "Ta tên là Lục Diệp!"
"Hả?" Hoa Từ lộ vẻ mặt ngoài ý muốn: "Ta còn nhớ có người nói với ta rằng hắn họ Lục, tên là Nhất Diệp, chẳng lẽ người đó đã gạt ta?"
Nàng lập tức hướng ánh mắt sâu kín nhìn Lục Diệp rồi chậm rãi lắc đầu: "Quả nhiên, không thể tin được lời nói của nam nhân." Lại thở dài: "Nhưng mà quên đi, ai bảo ngươi đã cứu ta chứ? Trong tiểu thuyết có nói, ân cứu mạng không biết nên báo đáp thế nào, đành lấy thân báo đáp. . ."