Chương 325: Chết Không Nhắm Mắt!!!a
Chương 325: Chết Không Nhắm Mắt!!!a
Lại qua ba nhịp thở, thanh niên cầm kiếm cảm thấy bản thân sắp không kiên trì được nữa, hổ khẩu cầm kiếm đều rách toác nát bươm, máu tươi chảy ròng ròng.
Gã không dám do dự, vội vàng lấy ra một tấm Kim Thân phù, thúc giục linh lực vỗ lên trên người, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, động tác này của gã lại khiến cho sơ hở trên người gã trở nên lớn hơn.
Phải biết rằng, ở trong lúc chiến đấu, đại đa số binh tu đều không thúc giục linh phù, bởi vì làm như vậy rất ảnh hưởng đến tiết tấu chiến đấu của bản thân.
Chớp lấy cơ hội này, Lục Diệp trực tiếp vẩy Bàn Sơn đao trong tay một cái, cùng với một tiếng “Đinh đương” vang lên, trường kiếm vốn nằm trong tay thanh niên cầm kiếm kia lập tức bay ra ngoài.
Bản thân gã lại kinh hô một tiếng, ngã bay ra đằng sau. Kim Thân phù vừa có hiệu lực trên người đã hoàn toàn ảm đạm, bị một đao kia trực tiếp chém nát.
Lục Diệp đã đuổi giết đến, một đao chém xuống thân mình đang bay ra của gã.
Trong lòng gã đầy hoảng sợ nhưng cùng lúc đó, trong mắt cũng hiện lên một tia đắc ý tựa như gian kế đã thực hiện được. Ngay lập tức, gã bấm tay niệm thần chú, linh lực cả người phun ra: “Chết!"
Trường kiếm vừa bị đánh bay đi, lập tức hóa thành một luồng lưu quang, từ giữa không trung rơi thẳng xuống, mắt thấy chỉ trong chốc lát, thanh trường kiếm nọ sẽ đâm tới phía sau lưng Lục Diệp.
Máu tươi vẩy ra. Quang mang xảo trá trong mắt thanh niên cầm kiếm đã biến thành hoảng sợ, cả người từ dưới khố bị bổ ra, xuất hiện một đường nứt dài cả thước.
Cùng lúc đó, Lục Diệp cũng bị thanh phi kiếm kia bay xuống đánh sâu vào làm cả người ngã quỵ trên bờ cát, phía sau lưng đau đớn. Từng có vết xe đổ tại Anh sơn lúc trước, làm sao hắn có thể không phòng bị Ngự Khí Thuật của đối phương? Kỳ thực tại thời điểm đối phương ngự khí, hắn đã xây dựng nên một luồng Ngự Thủ linh văn ở sau lưng rồi.
Sau khi tu sĩ đạt tới thất tầng cảnh, bọn họ có thể tu ngự khí chi đạo, một mặt là đặt nền móng cho khả năng ngự khí phi hành về sau này, một mặt khác cũng để tu sĩ có thêm một loại thủ đoạn giết địch.
Dưới hiệu quả của ngự khí, linh khí trong tay có thể bộc phát ra uy năng càng mạnh hơn.
Lục Diệp vội vàng đứng dậy, thanh niên cầm kiếm kia nhất thời còn chưa chết hẳn, Bàn Sơn đao trong tay hắn lật ngược lại, một đao đâm vào ngực gã kia, khi rút đao, máu tươi phun trào như suối.
Lục Diệp không chịu ngừng lại một khắc nào, xong việc bên này đã nhanh chóng lao về phía pháp tu kia, trên bờ cát ướt át, lập tức xuất hiện một chuỗi dấu chân thật sâu.
Pháp tu kia đang thi triển thuật pháp, điên cuồng oanh tạc Hoa Từ, làm Hoa Từ chật vật tột cùng. Người này vốn tưởng rằng đồng bạn của mình có thể giải quyết Lục Diệp nhưng kết quả lại khiến gã chấn động.
Bởi vì đồng bạn thất tầng cảnh của gã kia lại bị một gia hoả lục tầng cảnh giết chết!
Ngu xuẩn!
Trong lòng pháp tu giận điên lên. Vừa rồi gã cũng không thấy rõ rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đồng bạn của mình quá mức khinh địch, nếu không một tu sĩ thất tầng cảnh làm sao có thể kém tới mức, không phải đối thủ của lục tầng cảnh?
Mắt thấy Lục Diệp đang lao ầm ầm về phía mình, pháp tu kia không tiếp tục quan tâm tới Hoa Từ nữa, kim quang trong tay thay đổi phương hướng, chuyển qua oanh kích Lục Diệp.
Trong lúc dính tập kích, thân hình Lục Diệp xê dịch lắc lư, nhìn như thoát hiểm ngay trong gang tấc mà tránh đi từng đạo thuật pháp của đối phương, kì thực hắn rất thành thạo chuyện này.
Nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy dấu vết của thuật pháp nhanh như gió kia, động tác của hắn có thể theo kịp tốc độ ra lệnh của tư duy. Dựa vào điều kiện này, trừ phi thuật pháp thuộc dạng bao trùm phạm vi lớn hoặc là tốc độ cực nhanh, nếu không rất khó có thể bắn trúng hắn.
Ba hơi thở sau, hai tròng mắt của pháp tu kia tràn đầy kinh hãi, bởi vì gia hoả đang vọt về phía gã kia, lại hoàn mỹ tránh thoát từng đạo thuật pháp của gã!
Gã vội vàng lui về phía sau, đồng thời linh lực quanh thân tuôn ra, một quả cầu kim quang thật lớn nhanh chóng hội tụ ở trước ngực gã, xem tư thế kia, dường như gã đang muốn thi triển thuật pháp gì đó có uy lực cực kỳ lớn.
Ngay lúc ấy, một mũi tên xanh biếc trùng kích từ một bên đánh tới, tất cả lực chú ý của pháp tu đều bị Lục Diệp hấp dẫn, căn bản không thể phòng bị công kích này, trực tiếp bị đánh cho thân hình lảo đảo, linh lực đang vội vàng tụ tập, trực tiếp tan rã.
Là Hoa Từ ra tay .
Nàng là y tu chân chính, nhưng nàng lại không phải một tán tu chẳng có chút năng lực chiến đấu nào. Nói nữa, nếu nàng không có năng lực chiến đấu chỉ sợ bản thân đã sớm chết ở xó xỉnh nào rồi.
Bởi vậy, song song với làm y tu, nàng cũng là một pháp tu, chẳng qua nàng không nắm giữ quá nhiều thuật pháp, uy lực cũng không quá mạnh.
Một đạo thuật pháp màu xanh biếc cũng không có sát thương quá lớn, nhưng tác dụng mà nó mang đến lại cực kỳ rõ ràng.
Pháp tu thất tầng cảnh kia đang trong quá trình chuẩn bị thuật pháp lập tức bị cắt ngang, mắt thấy Lục Diệp đã lao tới phụ cận, dưới hốt hoảng, gã chỉ có thể tiếp tục thúc giục loại thuật pháp kim quang phía trước oanh kích Lục Diệp đang đi tới.
Thân hình Lục Diệp biến ảo, tránh thoát rất dễ dàng, Bàn Sơn đao chém xuống, ánh đao sáng như tuyết hiện lên.
Nơi ngưng tụ kim quang ở ngoài thân pháp tu kia ầm ầm nứt vỡ, tiếng kêu thảm thiết vang lên, trước ngực bị chém ra miệng vết thương thật lớn, cả người ngã xuống lui về phía sau.
Lục Diệp lại như con giòi bám vào xương mu bàn chân, theo sát tới, một đao đâm thẳng, dưới Phong Duệ linh văn gia trì, ánh đao vốn rất nặng lại trở nên sắc bén.
Một đao này đâm thẳng vào từ trước ngực, lại lộ ra ở phía sau lưng.
Pháp tu nâng tay cầm thân đao, trong mắt tràn đầy đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tới lúc này rốt cuộc gã mới hiểu được, đồng bạn kia của mình cũng không phải vì sơ suất mà chết, ngược lại, đối phương chết vì địch nhân quá mạnh mẽ.
Lục Diệp rút đao, mấy phần tay chân gãy cùng với máu tươi bắn lên, thân mình pháp tu đứng ở tại chỗ lắc lư lảo đảo một hồi, cuối cùng té nhào trên mặt đất, dưới thân có một đống lớn máu tươi trào ra, con mắt trợn trừng trừng.
Chết không nhắm mắt.