Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 329 - Chương 329: Đây Là Cái Nấm Giết, Có Liên Quan Gì Tới Ta Đâu?

Chương 329: Đây Là Cái Nấm Giết, Có Liên Quan Gì Tới Ta Đâu? Chương 329: Đây Là Cái Nấm Giết, Có Liên Quan Gì Tới Ta Đâu?

Một lát sau, linh lực dao động của đối phương lại giảm xuống tới tiêu chuẩn ngũ tầng cảnh. Và không chỉ như thế, chuyện phát sinh ở Anh sơn lại tái hiện, bên trong thất khiếu của tu sĩ này bắt đầu sinh ra một đống nấm nhỏ, bề ngoài làm người ta sợ hãi đến tột cùng.

Hiển nhiên đối phương cũng nhận thấy chuyện không đúng. Sau khi gã xuất ra một chiêu bức lui Lục Diệp, đứng lên với vẻ hoảng loạn, cắn răng gầm lên: "Các ngươi làm cái gì đó?"

"Đây là cực hạn rồi?" Lục Diệp nhìn Hoa Từ hỏi.

"Gần như vậy.”

"Thế thì giết đi."

"Ta tới sao?"

"Ừm, giết một tên có mười bốn điểm công huân."

"Tay của ta chỉ dùng để cứu người, không phải dùng để giết người ." Hoa Từ có chút ủy khuất.

"Ta liều mạng với các ngươi!" Tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hung hăng xung phong liều chết lao về phía Lục Diệp.

Hai địch nhân không được gã đặt vào trong mắt lại ngang nhiên thảo luận về giá trị sinh mệnh của gã ngay trước mặt gã.

Là ai cũng không chịu nổi nhục nhã như vậy.

Nhưng ngay trên đường gã đang tập kích Lục Diệp, đám nấm nhỏ mọc tại thất khiếu trên người gãnhanh chóng lớn lên, tiếp đó là ầm ầm nổ tung. Sau một chuỗi tiếng vang liên tiếp, trên mặt người nọ như bị ăn mòn, té ngã trên mặt đất. Chỉ thấy dưới chân tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia chảy ra máu tươi có màu hơi ngả màu xanh lá, chứ không còn là đỏ sẫm bình thường.

Ngay sau đó, hai điểm hồng quang chia nhau ra bay về phía Hoa Từ và Lục Diệp. Hoa Từ bên kia nhận được công huân, còn Lục Diệp bên này nhận được gia trì Thiên Cơ trụ.

Lục Diệp đưa mắt nhìn về phía Hoa Từ.

Nữ nhân này cười hiền lành: “Đây là cái nấm giết, có liên quan gì tới ta đâu?"

Lục Diệp không phản bác được, đành đi qua thu thập chiến lợi phẩm.

Ở thời điểm hắn kiểm tra ấn ký chiến trường, lại ngạc nhiên phát hiện lần này được tới hai đạo gia trì Thiên Cơ trụ mà không phải một như trước. . .

Nói như thế, nghĩa là lúc trước hai tu sĩ Vạn Ma lĩnh này đã giết một nhóm người, cướp đi gia trì của người khác, kết quả lại chuyển tới bên này.

Sau khi Lục Diệp ý thức được điểm này, bỗng chân mày cong lên, căn cứ theo tình hình này, càng về sau, chỗ tốt đạt được khi giết địch càng lớn.

Đợi đến cuối cùng, có lẽ sau khi giết một nhóm người, sẽ nhận được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng nổi, bởi vì theo những người tham dự Linh Khê trấn thủ chiến này không ngừng tử vong, những đạo gia trì Thiên Cơ trụ làm tiền đặt cược sẽ hội tụ lên người một đám tu sĩ chiến thắng.

Sau đó, hai người đi qua dò xét tình hình trên hòn đảo nhỏ, mới phát hiện hai hòn đảo nhỏ này không phải thật sự dung hợp cùng nhau. Chúng chỉ dính sát vào nhau, thu hút chặt chẽ tựa như những thỏi nam châm, sau đó cùng nhau di chuyển về một phương hướng mà thôi.

Hoa Từ sung sướng nện bước, đi lên hòn đảo đối diện. Nàng muốn trồng nấm ở bên kia, nàng phải bố trí tất cả những bẫy rập không thể phát hiện ra trên tất cả những hòn đảo hội tụ tới đây, làm như thế, mặc kệ là ai, một khi dám xông lên đều không có quả ngọt mà ăn.

Lục Diệp không đi cùng, địch nhân bên kia đã chết, bên đó không còn nguy hiểm.

Hắn phát hiện sau khi quy mô hòn đảo nhỏ biến thành lớn, thiên địa linh khí cũng trở nên càng nồng đậm hơn, nhưng vừa rồi hắn chiến đấu cũng không tiêu hao quá lớn, cho nên chỉ cần tùy tiện nghỉ ngơi hồi phục một chút là được.

Một lúc lâu sau, Hoa Từ quay về, cũng không biết nàng đang ngân nga giai điệu nào chỉ biết tâm trạng thật không tệ.

"Dường như uy lực đám nấm của ngươi đã lớn hơn rồi." Lục Diệp hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Lúc trước khi còn ở Anh sơn, tuy Hoa Từ cũng hạ độc nấm cho tu sĩ thất tầng cảnh kia nhưng uy lực không lớn và thời gian phát tác cũng không nhanh như vừa rồi.

"Là nhị sư tỷ chỉ điểm." Hoa Từ giải thích một tiếng.

Lục Diệp kinh ngạc: "Nhị sư tỷ hiểu chuyện này?"

"Nàng không hiểu, nhưng nàng có nhãn lực và kinh nghiệm, chỉ điểm một chút tiểu tu sĩ như ta chẳng có vấn đề gì."

Điều này cũng đúng.

Dường như Hoa Từ đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Diệp, lại cười nói: "Mỗi một y tu đều là hảo thủ dụng độc, vấn đề là bọn họ có nghĩ tới với có nguyện ý làm hay không thôi. Không hiểu độc, sao là y? Về sau khi ngươi đụng tới những y tu mềm mại đáng yêu kia, đừng cảm thấy người ta dễ bắt nạt.”

"Ta vốn không xem thường bất cứ địch nhân nào!"

Ba ngày sau, hòn đảo nhỏ của Lục Diệp và Hoa Từ đã lớn gấp mười lần ban đầu, trong khoảng thời gian này, nó lại dung hợp thêm vài hòn đảo nhỏ trôi dạt tới, có vài đảo nhỏ có địch nhân, nhưng cũng có đảo nhỏ không một bóng người.

Ban đầu, Lục Diệp còn muốn quan sát một chút xem những hòn đảo nhỏ này có dung hợp theo quy luật nào đó hay không, nhưng kết quả lại phát hiện không có bất cứ quy luật gì đáng nói.

Sau khi bọn họ tới nơi này được một canh giờ, đã đụng phải hòn đảo nhỏ thứ nhất, nhưng tới buổi chiều lại không có động tĩnh gì hết. Vậy mà hòn thứ hai và thứ ba gần như cùng một lúc xích lại gần đây,

Tình huống lúc ấy đã khiến Lục Diệp và Hoa Từ hơi khẩn trương một chút, nếu trên hai đảo nhỏ này đều có địch nhân, hoàn cảnh của bọn họ không được tốt cho lắm.

Những hòn đảo nhỏ tiến lại gần tiếp theo cũng vậy, chúng đều ngẫu nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ, nghĩa là không thể tìm ra quy luật trong này.

Tựa như những đảo nhỏ này đều là nước chảy bèo trôi ở phía trên Kỳ hải, tới khi tiếp cận lẫn nhau đến một khoảng cách nhất định nào đó, chúng sẽ trôi lại gần đối phương.

Sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên hợp tác, Lục Diệp và Hoa Từ đã giết thêm mấy đợt tu sĩ Vạn Ma lĩnh khác, dần dần khả năng phối hợp giữa hai người đã trở nên thành thạo.

Mỗi khi phát hiện địch nhân, hai người đều sẽ ngụy trang thành pháp tu, dùng một đợt thuật pháp tiếp đón đối phương trước, nếu đối diện là binh tu hoặc là thể tu nào đó, khẳng định sẽ không nhịn được xung phong liều chết lao lên.

Mỗi khi tới lúc này, Lục Diệp đều sẽ cho đối phương một điều kinh hỉ.

Nhưng cũng có ngoại lệ, trước đó, hai người bọn họ từng đụng tới hai pháp tu. Hai người đối phương nhiệt tình trao đổi cùng Lục Diệp và Hoa Từ hơn nửa ngày, thuật pháp của song phương công kích về phía nhau, có vẻ náo nhiệt vô cùng.

Cuối cùng vẫn là Lục Diệp và Hoa Từ giả vờ hai người bọn họ không thể chống đỡ được nữa, đành phải trốn chạy về phía sau, mới hấp dẫn được hai người đối phương đi tới. Và ngay khi địch nhân bước vào khu vực Hoa Từ trồng nấm, coi như kết cục đã định .
Bình Luận (0)
Comment