Chương 336: Đây Rốt Cuộc Là Thứ Gì?
Chương 336: Đây Rốt Cuộc Là Thứ Gì?
Lam Vũ Điệp là phó trấn thủ sứ, còn Cao Thái là trấn thủ sứ, vốn dĩ còn có hai người đồng hành cùng bọn họ, nhưng trong trận chiến với tu sĩ Vạn Ma Lĩnh trước đó, hai người ấy đã chết rồi, di vật vẫn đang trong tay Lục Diệp. Lúc này hắn đưa để bọn họ phân biệt một chút, sau đó trả lại túi trữ vật của hai người kia.
Dù đã trốn thoát nhưng cái chết của hai người kia vẫn khiến Lam Vũ Điệp và Cao Thái cảm thấy tinh thần sa sút.
Sau khi trao đổi với bọn họ, Lục Diệp biết được vận khí của mấy người này không tồi, từ ban đầu đã tụ họp lại, sau đó, hợp sức bốn người giết chết vài tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, cho đến khi gặp những người kia.
Bọn họ có bốn người, nhưng bên kia lại có sáu, dưới tình huống thực lực và tu vi gần như tương đương nhau, rõ ràng là bên kia có lợi thế hơn, nếu không phải Lục Diệp đột nhiên động thủ, chỉ sợ hai người kia đã chết ở đó rồi.
“Hai người có biết vật này không?” Vừa nói, Lục Diệp vừa ném ra một mảnh xương về phía hai người họ.
Lam Vũ Điệp và Cao Thái nhận lấy, kiểm tra một phen, cả hai đều lắc đầu, người trước nói: “Đây là cái gì?”
“Ta cũng không biết.” Lục Diệp nghịch hai mảnh cốt phiến khác trong tay: "Ta tìm thấy ở bên kia."
Trước đó hắn đã nhặt được hai mảnh, vừa rồi khi dọn dẹp chiến trường, lại tìm thấy hai mảnh nữa, một tìm thấy trên thi thể của Pháp tu bị hắn đánh lén, mảnh còn tìm thấy trên xác của một tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, người này đã bị giết trước khi Lục Diệp đến, là một trong ba thi thể nằm trên mặt đất.
Sau khi Lục Diệp nói về phát hiện của mình, Lam Vũ Điệp và Cao Thái đều tỏ vẻ nghi ngờ: "Ý ngươi là, ngươi đã tìm thấy những mảnh cốt phiến này trên thi thể của đám người thuộc bốn tông môn khác nhau?"
“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Lam Vũ Điệp rót linh lực vào, không có phản ứng, nàng bóp mạnh cũng không có phản ứng, thậm chí nàng còn dùng đoản đao chém lên vài nhát, nhưng không chém được.
“Ta chưa từng thấy thứ này bao giờ, có thể là một loại linh tài mà chúng ta không biết.” Cao Thái đoán.
“Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trên người của bốn môn phái khác nhau?” Lam Vũ Điệp nhìn ra vấn đề.
Lục Diệp cũng muốn biết nguyên nhân nhưng không tìm được câu trả lời. Trước đây Hoa Từ đoán rằng hai tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia có quan hệ máu mủ, nhưng bây giờ có vẻ như suy đoán này không đáng tin cậy. Không lý nào mà bốn người này đều có quan hệ huyết thống được, huống hồ còn bái vào bốn môn phái khác nhau.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại, chuẩn bị đi hỏi Tứ sư huynh một chút, Tứ sư huynh kiến thức rộng rãi hẳn sẽ có đầu mối.
Lục Diệp để Lam Vũ Điệp và Cao Thái hồi phục vết thương, còn hắn vừa gửi tin cho Tứ sư huynh vừa cảnh giới. Về phần Hoa Từ, nàng lại chạy ra ngoài trồng nấm, trước mắt phạm vi của hòn đảo còn không quá lớn, nàng ấy vẫn có thể kiểm soát được, nhưng nếu phạm vi của nó quá lớn, nàng không đủ khả năng trồng nấm khắp nơi, chỉ có thể tập trung ở một khu vực nhất định.
Tạm thời Tứ sư huynh vẫn chưa hồi âm, Lục Diệp suy đoán, có lẽ đối phương đang tranh đấu với người khác, nhưng hắn cũng không lo lắng về chuyện này.
Trải qua quãng thời gian qua, hắn đã có thêm chút hiểu biết về giới tu hành, biết đến Linh Khê bảng, biết Tứ sư huynh là cường giả xếp thứ mười trên đó.
Nghe nói trấn thủ sứ của Đan Tâm Môn kia là quái vật đứng đầu trong Linh Khê bảng. Một khi hai vị này ở cùng nhau, thì có rất ít người trong Kỳ Hải có thể tạo thành uy hiếp với họ.
Sau một lúc chờ đợi, ấn kí đã có hồi âm.
“Vừa rồi mới đánh nhau cùng người ta, tiểu sư đệ có chuyện gì?” Tứ sư huynh cất giọng nhẹ nhàng, hiển nhiên người đánh nhau với hắn không có kết cục gì tốt đẹp.
Lục Diệp kể lại chi tiết những phát hiện của mình rồi hỏi Tứ sư huynh về những mảnh xương. Còn không chờ hắn miêu tả cẩn thận, sư huynh đã nói ra đặc điểm của chúng.
“Bên kia huynh cũng có?” Lục Diệp có chút kinh ngạc hỏi.
“Ta vừa tìm được một cái.”
Đột nhiên Lục Diệp có dự cảm không tốt. Chỗ hắn đứng được coi là khu vực bên ngoài Kỳ Hải, còn sư huynh bên kia là trung tâm của Kỳ Hải. Nói như vậy, cốt phiến nọ không chỉ xuất hiện trên người những tu sĩ Vạn Mà Lĩnh khác nhau, còn xuất hiện ở những vị trí khác biệt trong Kỳ Hải. Hiển nhiên tình huống này đang dự báo cho điều gì đó.
"Đây rút cuộc là thứ quái quỷ gì, ta cũng chưa thấy bao giờ. Để ta đi tìm người hỏi một chút, có kết quả sẽ thông báo cho đệ."
"Được."
Lục Diệp đưa tin cho tứ sư huynh xong, lại vân vê mảnh xương trong tay, suy nghĩ một chút, mới bỏ lại vào túi trữ vật.
Hai canh giờ sau, một hòn đảo nhỏ khác lại trôi về phía bên này, quy mô không lớn bằng bên ta, xem ra chưa dung hợp được mấy lần.
Nhưng chờ đến khi chúng sáp vào nhau, Lục Diệp mới phát hiện người tới là tu sĩ phía Hạo Thiên Minh nhưng chỉ có hai người, tất cả đều bị thương, có vẻ như đã trải qua một cuộc chiến thảm khốc.
Hai bên tụ họp, hai người kia biết bên Lục Diệp có một y tu, đều vô cùng mừng rỡ.
Vốn dĩ bọn họ đã định liều mạng đánh nhau một phen đến chết, dù sao với tình thế hiện tại, một khi đụng độ các tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Không ngờ bọn họ vận khí tốt, không chỉ gặp được tu sĩ phe Hạo Thiên Minh còn có một y tu cứu sống.
Hoa Từ trị thương cho hai người một phen, đương nhiên là cả hai vô cùng biết ơn.
Cứ thế, trên đảo đã có sáu vị tu sĩ hội tụ. Chuyện này khiến mọi người cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hiện giờ, kể cả khi lại gặp phải một đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kết bè kéo lũ xông đến, bọn họ vẫn có lực đấu một trận. Hơn nữa, nếu thật sự gặp phải, còn chưa biết bên nào nhiều người hơn đâu.
Cùng lúc đó, những trận chiến ác liệt bùng nổ trên khắp các hòn đảo lớn nhỏ khác nhau trong toàn bộ Kỳ Hải, mỗi trận chiến đều lấy kết cục là một bên đoàn diệt mà chấm dứt.
Nhìn chung cả thế cục trên Kỳ Hải, không thể nghi ngờ rằng Vạn Ma Lĩnh đang chiếm ưu thế tuyệt đối, bởi vì có rất nhiều tu sĩ Vạn Ma Lĩnh đều đã hội tụ cùng nhau, ngược lại bên Hạo Thiên Minh, lại không nhiều người có thể hội tụ cùng tu sĩ đồng trận doanh, đa số đều gặp phe địch, dù thắng trận này cũng sẽ có trận khác chờ đợi.
Mà theo sự hội tụ liên tiếp của nhóm tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, bọn họ có thể thường xuyên hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, thương vong của Hạo Thiên Minh lần này càng thêm nghiêm trọng, một khi gặp phải, căn bản không có sức phản kháng.