Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 345 - Chương 345: Vì Sao Các Ngươi Tình Nguyện Đi Tự Sát Cũng Không Cho Ta Giết?

Chương 345: Vì Sao Các Ngươi Tình Nguyện Đi Tự Sát Cũng Không Cho Ta Giết? Chương 345: Vì Sao Các Ngươi Tình Nguyện Đi Tự Sát Cũng Không Cho Ta Giết?

Sói nhiều thịt ít, sau khi lao lên chính là lúc so đấu nhãn lực và tốc độ tay, chém giết trấn thủ sứ của quân địch chẳng những có công huân, còn có thể cướp đi Thiên Cơ Trụ gia trì của đối phương, nhưng nếu như giết phó sứ, chỉ có công huân, chênh lệch rất lớn.

Tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ở hai bên Kỳ đảo kia phối hợp rất tốt, khí thế mười phần, trái lại đội hình phe mình, tốp năm tốp ba đứng vững, cũng không có trận thế đặc biệt gì, nhìn như một đám ô hợp.

Vẫn như cũ là thuật pháp và lưu quang Ngự khí bắt đầu va chạm lẫn nhau. Ở lần giao thủ này, người của hai bên Vạn Ma Lĩnh mới phát hiện tình huống có chút không đúng.

Dường như người Hạo Thiên Minh bên này hơi bị nhiều quá rồi!

Hai phe bọn họ cộng lại còn không nhiều người bằng, nhưng chiến đấu đã bắt đầu, lúc này không thể lùi bước, chỉ có thể cắn răng kiên trì.

Cũng may bọn họ đã phát hiện rất nhanh, Hạo Thiên Minh bên này không có chỉ huy điều hành thống nhất. Bởi vậy, kể cả khi nhân số chiếm ưu thế, thì trong chiến đấu cũng không chiếm được thượng phong.

Cái này khiến trong lòng một phương Vạn Ma Lĩnh bình tĩnh trở lại, càng thêm ra sức công kích.

Bọn họ lại không biết, đại bộ phận lực chú ý của ba trăm tu sĩ Hạo Thiên Minh đều tập trung ở trên người một nữ tử có khí chất dịu dàng, bởi vậy lúc này mới thể hiện ra dáng vẻ không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Nữ tử này tên là Hoa Từ!

Hiện giờ người phụ trách bảo hộ bên cạnh Hoa Từ đã tăng đến năm người, một Thể tu, một Binh tu, một Pháp tu, một Quỷ tu, còn có một Yển Sư nữa, chính là vị sư muội của Lỗ Ngọc Sơn kia.

Theo bàn tay ngọc của Hoa Từ nâng lên, pháp quyết biến hóa, vầng sáng màu xanh biếc ầm vang quét sạch khắp nơi.

Tựa như hơn ba trăm người Hạo Thiên Minh đã nhận được chỉ lệnh gì đó, thế công tăng lên trong nháy mắt!

Nương theo đó, hai bên trái phải truyền đến trận kinh hô, Ngự khí lưu quang trên bầu trời bị phá một mảng lớn! Ngự khí lưu quang phe mình thuận thế đánh vào bên trong doanh trận quân địch, đám Thể tu và Binh tu ngăn ở phía trước lập tức phun máu, mười mấy người chết tại chỗ.

"Lôi Long Bào Hao!" Lỗ Ngọc Sơn nhỏ gầy khí thế mười phần hô lớn.

Linh khí trong tay gã bắn ra một cột ánh sáng mãnh liệt, đánh vào bên trong quân địch, cũng không biết đã giết mấy người, chỉ thấy vẻ mặt gã bỗng trở nên vô cùng đắc ý.

"Giết!" Cao Thái rống giận, lại lần nữa trở thành người đầu tiên giết ra ngoài, linh khí đại thuẫn trong tay dựng lên một tấm lá chắn, đối cứng với công kích của tu sĩ đối phương, đi nhanh chạy vội.

Sau lưng gã, từng vị Binh tu như sài lang đột nhiên tăng mạnh tốc độ, khí thế doạ người, chỉ kém một chút là trong mắt xuất hiện hai điểm hồng quang.

Lục Diệp đi theo đằng sau Cao Thái, một tấc cũng không rời.

Một lát sau, Cao Thái đã va chạm cùng một chỗ với Thể tu của đối phương. Hai người bọn họ tựa như hai khối cự thạch đụng vào nhau, tấm chắn linh khí phát ra tiếng nổ lớn, linh quang mờ mịt.

Tất cả đều lui về sau mấy bước, lần này rõ ràng là thế lực ngang nhau.

Nhưng Cao Thái lại cười, bởi vì cùng lúc với động tác lui lại của gã, nhóm Binh tu đi theo phía sau đã tránh sang hai bên trái phải rồi xung phong lao lên.

Sắc mặt của thể tu có thân hình khôi ngô bên kia trở nên hoảng sợ, dù gã điên cuồng điều động linh lực và linh khí, nhưng lúc nhóm Binh tu phe Hạo Thiên minh ùa nhau lướt qua bên cạnh, trên người gã vẫn phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó té khuỵu xuống đất.

Bên phía Vạn Ma Lĩnh, nhóm Thể tu sắp xếp ở hàng trước đều gặp phải tình trạng như thế.

Hàng phòng hộ phía trước của Thể tu đã bị phá, còn lại, chính là thịnh yến giết chóc.

Lục Diệp vừa vọt tới trước mặt một Pháp tu có biểu cảm đầy bối rối, một luồng Ngự khí lưu quang đã bên cạnh đáng úp lại, đâm thủng một lỗ lớn trên đầu của Pháp tu kia!

Lục Diệp vung trường đao chém ra rồi lập tức thu hồi.

Đây là chuyện thường xảy ra. Sau mấy lần đại chiến, dù đánh tới sôi sục hăng máu, nhưng thu hoạch chân chính lại không nhiều. Yrước mắt phe bọn họ quá đông người, khiến cho lúc mỗi một cuộc chiến đấu kết thúc, đều có người không thu hoạch được thứ gì.

Hắn lập tức để mắt tới mục tiêu tiếp theo, là Binh tu đang trốn chạy phía sau. Lục Diệp lập tức đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp Hỏa Phượng Hoàng, khiến thân hình người kia lảo đảo, phía sau lưng khét lẹt, ngay sau đó hắn bổ nhào tới, giơ tay chém xuống.

Lục Diệp nhìn thấy hai điểm hồng quang bay xuống mu bàn tay mình, lúc này mới thở phào một hơi. Cục diện bây giờ, muốn cướp đầu người thật sự không quá dễ dàng.

Binh bại như núi đổ, bên phía Vạn Ma Lĩnh lập tức trốn chạy, ven đường phơi thây vô số, mười mấy người còn lại bị đuổi tới bờ biển, mắt thấy đã cùng đường tuyệt lộ, cũng dứt khoát thi nhau nhảy xuống biển.

Thật nhiều những bóng râm không hiểu từ đâu chui ra, đã theo nước biển cuồn cuộn lao đến, bao phủ mấy người kia.

"Đừng!" Một vị tu sĩ Hạo Thiên Minh vươn tay, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, con mắt đỏ lên, mặt đầy bi thương.

Nếu để cho người không biết chuyện nhìn thấy, chỉ sợ người ta sẽ cho rằng mấy người kia chính là thân nhân của gã.

"Vì sao. . . Vì sao các ngươi tình nguyện đi tự sát cũng không cho ta giết?"

Móa nhà nó chứ, lại một trận chiến mà gã không thu hoạch được gì!

Chiến đấu của đám người Lục Diệp bên này đã chấm dứt, bên kia cũng như thế. Sau đó là cả đám chia nhau ra, người thu nhặt chiến lợi phẩm, người kiểm kê thương vong, người bị thương chủ động tới chỗ Hoa Từ tiếp nhận trị liệu.

Một trận chiến này, bên ta giết được rất nhiều địch nhân nhưng thương vong lại không lớn.

Lục Diệp đưa tin cho tứ sư huynh, hỏi gã tình huống bên kia.

Lúc trước bởi vì Kỳ đảo còn chưa hoàn toàn sát nhập, cho nên giữa các Kỳ đảo còn không thể lui tới cùng nhau, nhưng lúc này cuối cùng nó cũng bắt đầu sát nhập, một khi tất cả các Kỳ đảo đều sát nhập thành một tòa châu lục, tương đương với hạn chế trước đó không còn tồn tại nữa.
Bình Luận (0)
Comment