Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 351: Tám Trăm Người Bên Ta Đâu Rồi?

Chương 351: Tám Trăm Người Bên Ta Đâu Rồi? Chương 351: Tám Trăm Người Bên Ta Đâu Rồi?

“Xuy”… một tiếng vang nhỏ truyền tới. Một luồng lưu quang từ phía dưới bắn thẳng lên, đây không phải là ngự khí, mà là mũi tên. Có người cầm trong tay một cây linh khí trường cung, bắn tên tới Hoa Từ.

Nhưng một mũi tên này đã bị Lục Diệp che ở phía trước bổ ra một đao, không thể thương làm nàng bị thương tổn.

Xuy xuy xuy. . .

Tiễn thuật của người bắn cung bên dưới kia cũng không tầm thường, trong lúc ngón tay liên tục lay động, từng đạo lưu quang như truy tinh đuổi nguyệt nhanh chóng trùng kích tới, Lục Diệp múa may trường đao trong tay, đẩy đi dừng mũi tên đánh úp lại, nhưng lực phản chấn cũng khiến hổ khẩu của hắn run lên.

Mấy hơi thở sau, tu sĩ nắm cung kia bị mấy người Hạo Thiên minh xông đến chém thành mấy khối.

Từng vòng từng vòng sáng màu xanh biếc dễ dàng phát tán ra ngoài, dù những thủ đoạn kia đã được Hoa Từ bố trí ở nơi này rất nhiều ngày rồi, nhưng từ đầu đến giờ, vẫn chưa lần nào nàng thúc giục năng lực của bản thân liên tục, không gián đoạn như vậy.

Nhân số người tham chiến lúc này cũng không thể so sánh với lúc trước, nếu muốn giải quyết chiến đấu bên này nhanh một chút, nàng chỉ có thể toàn lực làm như vậy.

Ngắn ngủi chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà, sắc mặt Hoa Từ bắt đầu trở thành trắng bệch, một khắc nào đó, nàng bỗng nhẹ nhàng hô nhỏ một tiếng: "Lục Diệp!"

Lục Diệp vội vàng xoay người, một tay nắm vòng eo Hoa Từ, rồi mang theo nàng chạy ra bên ngoài chiến trường, đôi cánh màu lửa đỏ bay múa, chỉ nháy mắt đã rời khỏi nơi này.

Hoa Từ không đáng ngại, chỉ bị tiêu hao quá lớn, linh lực toàn thân gần như khô kiệt, nhưng trước khi nàng rời đi, phe Vạn Ma lĩnh đã chống đỡ hết nổi rồi.

Vốn dĩ đám người ấy tụ tập tám trăm tu sĩ ở nơi này, chỉ kém hơn Hạo Thiên minh hai trăm người, nhưng lúc này nhân số chênh lệch lại gia tăng lên năm trăm, có thể hiểu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Vạn Ma lĩnh đã chết thảm trọng tới mức nào.

Đám tu sĩ còn sống đều chạy về phía lỗ hổng đằng sau. Tại lúc này, tốc độ chạy trốn có vẻ rất quan trọng, không cần chạy nhanh hơn địch nhân, chạy nhanh hơn người phe mình là được, Hạo Thiên minh không có khả năng đuổi giết đến mức toàn quân bọn họ bị diệt, kiểu gì cũng có một vài con cá lọt lưới.

Một nén nhang sau, trên chiến trường đầy tàn thi, mùi máu tươi đậm đặc gần như không cách nào bay đi bớt. Trong hơn một ngàn tu sĩ Hạo Thiên minh, số người ngã xuống không đến một trăm, cả đám lại đang tập trung, không đuổi theo giết những tu sĩ bại trận chạy trốn kia, mà thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía trung tâm châu lục.

Trên phương hướng kia, đang có một đội ba trăm tu sĩ Vạn Ma lĩnh xông đến trợ giúp. Bọn họ đã nhận được tình báo từ trước, người Hạo Thiên minh mắc câu rồi, đang ác chiến cùng bên ta, cho nên cả đám đều cấp tốc chạy thẳng tới bên này rồi.

Hai mươi dặm thôi, bằng tốc độ của bọn họ đã gần đuổi tới chiến trường rồi, nhưng ngước mắt nhìn lên, chẳng thấy tu sĩ bên ta đâu, chỉ có một đám tu sĩ Hạo Thiên minh đã giết đến đỏ cả mắt đang tập kích tới bên này.

Ba trăm tu sĩ Vạn Ma lĩnh rơi vào ngơ ngác.

Tám trăm người bên ta đâu rồi?

Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới nhận được tin tức từ những tu sĩ bại trận chạy trốn kia, tám trăm người đã chết chỉ còn lại hơn hai trăm, đang chạy trốn chết rồi, kêu gọi bọn họ cũng nhanh chạy đi thôi.

Ba trăm tu sĩ tới trợ giúp tức đến hộc máu. Vốn dĩ trận đại chiến này là phe bọn họ đặt bẫy, chỉ cần người Hạo Thiên minh dám đạp vào, tất không có trái ngọt mà ăn, nhưng ai biết đâu tám trăm người kia chưa phát huy được tí tác dụng nào đã bị đối phương giết tán loạn, đúng là lũ vô dụng đến đỉnh điểm mà.

Tuy ba trăm người này chỉ hận không thể giết sạch đám chạy toán loạn kia đi, nhưng bọn họ cũng biết, tình cảnh trước mắt của đám mình không ổn. Tuy bọn họ đều là tu sĩ từ vòng trong chạy đến, tu vi bản thân cao thâm, nhưng ở nơi này lại không phát huy ra ưu thế thực lực, nhân số mới là điểm mấu chốt để giành chiến thắng!

Hiện giờ ba trăm đối chín trăm, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết không thể địch lại được.

Cho nên gần như cả đám không chút do dự, đang lao tới chiến trường lập tức thay đổi phương hướng, chuẩn bị trốn đi.

Bọn họ không cần chạy quá xa, chỉ cần chạy chừng mấy chục dặm là được. Người của Hạo Thiên minh kia không thể đuổi theo quá xa, bởi vì càng đi sâu vào bên trong, thực lực mà bọn họ có thể phát huy ra sẽ càng mạnh. Trong khi đại đa số những người bên Hạo Thiên minh kia đều là tu sĩ cấp thấp, dám đuổi theo chính là đi chịu chết.

Nhưng cả đám mới chạy không được bao xa, một tòa đại trận lại ầm ầm thành hình, trở thành một cái lồng nhốt bọn họ vào trong đó. Lực sát thương của đại trận kia không quá mạnh nhưng uy lực trận pháp lại khiến cho thân thể của những người rơi vào trong đó trở nên nặng nề, hành động trì trệ.

Dưới cơn hoảng hốt, một đám người của Vạn Ma lĩnh nhìn trái ngó phải, lại bắt gặp một nữ tu với dáng người nhỏ xinh, đứng phía trên một gốc đại thụ, đang cười dài nhìn bọn họ. Trên tay nữ tu ấy còn có một trận bàn chính đang tỏa ra hào quang chói mắt.

"Phong Nguyệt Thiền!" Có người kinh hô, sắc mặt đột nhiên thay đổi. (Từ trước đã để là Phong Nguyệt Thiền nên mình giữ nguyên, tác lại chuyển thành Phong Nguyệt Thiện!!!)

Một Phong Nguyệt Thiền còn không đủ khiến bọn họ kinh hãi, nhưng Phong Nguyệt Thiền đã xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là Lý Bá Tiên cũng có mặt, còn có một đám cường giả Hạo Thiên minh đi theo đằng sau bọn họ nữa.

Quả nhiên, một tiếng quát khẽ truyền ra: "Kiếm trận!"

Vừa dứt lời, bên trong đại trận đột nhiên phát ra từng đạo kiếm quang, xuyên thấu qua lại, mang theo từng chuỗi máu tươi.

Đại trận này do Phong Nguyệt Thiền và Lý Bá Tiên hợp lực bố trí xuống, bởi vì vội vàng thành hình, uy lực không quá lớn, nhưng Lý Bá Tiên đã dung nhập tất cả phi kiếm của gã vào bên trong trận pháp này, khiến cho lực sát thương của trận pháp tăng lên vài cấp bậc.

Lại có hơn ba mươi vị tu sĩ Hạo Thiên minh không biết từ đâu xông ra, cùng thi triển sở học, dốc hết khả năng quấy rầy, kéo dài thời gian, không cho nhóm tu sĩ Vạn Ma lĩnh dùng hết tốc lực trốn chạy.

Tiếng nổ “Ầm vang long” truyền ra, là chín trăm tu sĩ Hạo Thiên minh đã đuổi giết tới. Mắt thấy cảnh này, những tu sĩ Vạn Ma lĩnh bị nhốt ở bên trong đại trận kia đều lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Bình Luận (0)
Comment