Chương 372: Hổ Cũng Sinh Tịch Mịch Nha!
Chương 372: Hổ Cũng Sinh Tịch Mịch Nha!
Hiện giờ cũng chỉ có khu vực trung tâm Thủ Chính phong của Bích Huyết tông là còn có nhân khí, và nơi Vân phu nhân ở lại chính là Minh Tâm phong.
Nguyệt hồ nằm ở giữa Thủ Chính phong và Thúy Trúc phong.
Lục Diệp được nhị sư tỷ chỉ điểm, đang muốn chạy tới Nguyệt hồ, bỗng nhiên Hổ Phách vui vẻ lao tới, cái đầu dụi dụi vào Lục Diệp, trong miệng a ô một tiếng.
Hổ cũng sinh tịch mịch nha!
Gần đây Lục Diệp bận rộn tới đầu óc choáng váng, Y Y cũng vô cùng bận rộn, nhưng Y Y không thường xuyên xuất hiện tại trụ sở, phần lớn thời gian nàng đều ở lại bản tông, bởi vì nàng đang học tập thuật pháp cùng chưởng giáo.
Chuyện này khiến Hổ Phách luôn luôn cảm thấy cô đơn.
Hiện giờ nó được coi như sủng thú của Lục Diệp, lại cùng nhau trải qua hoạn nạn trong một quãng thời gian dài như vậy, tự nhiên là nó vô cùng thân thiết với Lục Diệp. Lần này Hổ Phách vừa nghe được Lục Diệp nói chuyện cùng Thủy Uyên, đã biết đây là lúc bản thân lên sân khấu biểu diễn rồi.
Hổ Phách vốn là một con sủng thú, là rất có tự giác với cái gọi là nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một lát.
Cũng không biết có liên quan tới chuyện hắn và Hổ Phách có sủng khế ràng buộc hay không, nhưng hiện giờ Lục Diệp lại có thể mơ hồ biết được suy nghĩ của nó, mặc dù không đạt đến trình độ có thể nghe hiểu bất cứ điều gì nó muốn truyền đạt giống Y Y, nhưng hắn cũng biết được tám chín phần mười.
"Vậy cùng nhau đi thôi!" Lục Diệp vỗ vỗ cái đầu của nó, rồi xoay người leo lên lưng hổ.
Hổ Phách lập tức lên tinh thần, sau đó cõng Lục Diệp chạy về phía Nguyệt hồ bên kia.
Không bao lâu sau, một hồ nước hình bán nguyệt xuất hiện trong tầm nhìn, Lục Diệp đã tới nơi này, trước kia lúc Lý Bá Tiên còn ở trong Bích Huyết tông, ngẫu nhiên gã cũng dẫn hắn đến nơi đây câu cá.
Đối với chuyện này, Lục Diệp chẳng biết nên nhận xét kiểu gì, nếu muốn ăn cá, cứ trực tiếp đi xuống bắt vài con là được, cần gì phải câu với cả kéo cho mệt?
Nhưng Lý Bá Tiên lại nói, câu cá cũng có lạc thú.
Lần này Lý Bá Tiên không có mặt, đương nhiên Lục Diệp sẽ không lãng phí thời gian. Hắn trực tiếp cởi y phục, lặn xuống hồ nước, chưa được bao lâu đã bắt được mấy con Huyết Hồng Tỗn to béo đẫy đà.
Sau khi lên bờ, hắn mặc y phục lại, rồi cưỡi Hổ Phách một đường đi thẳng tới Minh Tâm phong.
Đợi cho đến đỉnh núi, hắn xoay người xuống khỏi lưng hổ, đứng phía trước nơi ở của Vân phu nhân, cung kính hành lễ: "Đệ tử Lục Diệp tiến đến bái phỏng."
"Tiến vào đi." Bên trong lập tức truyền đến giọng nói của Vân phu nhân.
Lục Diệp ném cho Hổ Phách một ánh mắt, kêu nó đợi ở chỗ này chờ mình, lại cho nó ăn mấy viên linh đan, lúc này mới dẫn theo mấy con Huyết Hồng Tỗn, cất bước đi vào.
Vẫn là gian phòng lần trước, Vân phu nhân đang im lặng bên bên trong, Lục Diệp hành lễ: "Ra mắt Vân phu nhân.”
Vân phu nhân nhìn lễ vật trong tay hắn, lại cười nói: "Thủy Uyên nha đầu kia bảo ngươi mang đến?"
"Nhị sư tỷ nói phu nhân thích ăn loại cá này, đệ tử cũng tùy ý bắt mấy con."
"Có tâm nha." Vân phu nhân phẩy tay, một nha hoàn có dáng vẻ thiếu nữ đi tới, mỉm cười với Lục Diệp, rồi tiếp nhận mấy con Huyết Hồng Tỗn kia từ trong tay hắn.
Lục Diệp gật đầu ra hiệu, trong lòng hơi chút tò mò. Ở lần trước khi hắn tới đây, vẫn chưa gặp người tỳ nữ này. Như vậy xem ra, Vân phu nhân cũng không sống một mình, tốt xấu gì bên người bà vẫn còn có người hầu hạ.
Người tỳ nữ này mang tới cho người ta một loại cảm giác rất kỳ quái, thế nhưng nếu hỏi rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào, Lục Diệp lại không thể nói rõ ra được.
"Ngồi đi." Vân phu nhân ngồi xuống, sau đó nói với Lục Diệp.
"Không dám, đệ tử đứng là được rồi."
Vân phu nhân cũng không miễn cưỡng hắn, lập tức hỏi: "Lần này ngươi tới vì chuyện gì?"
"Đệ tử muốn học linh văn chi đạo cùng phu nhân."
"Có thể, chỉ cần không phải lão bất tử kia gọi ngươi tới là được rồi." Vân phu nhân sảng khoái nhận lời,
Lão bất tử trong miệng bà, khẳng định là chưởng giáo, Lục Diệp lập tức coi như không có nghe thấy cũng không dám hé răng.
"Lần trước ngươi có nói với ta, mình biết xây dựng bốn đạo linh văn, nhưng ngoại trừ bốn đạo linh văn kia, ngươi lại hoàn toàn không biết gì về những tri thức khác?"
"Đúng vậy."
Vân phu nhân hiểu rõ: "Xem ra đúng là ngươi đã nhận được truyền thừa không trọn vẹn, hoặc là từng trải qua một loại nghi thức tựa như thể hồ quán đỉnh (được truyền thụ tri thức, nhận được dẫn dắt, dẫn tới triệt để tỉnh ngộ)."
Lần trước Vân phu nhân từng nói qua, có khả năng Lục Diệp đã nhận được truyền thừa không trọn vẹn.
Truyền thừa kia có trọn vẹn hay không thì Lục Diệp không biết, hắn chỉ biết là Thiên Phú thụ kia cũng tượng tự như truyền thừa linh văn sư, nhưng không giống những gì người khác nghĩ, hắn vốn không nhận được nó ở bên trong Linh Khê chiến trường, mà đã có được ngay khi bước vào thế giới này rồi.
Và đương nhiên chuyện này cũng không cần thiết phải mang ra tuyên dương khắp nơi.
"Ngươi muốn học chút điều gì từ nơi này của ta?" Vân phu nhân hỏi.
"Nếu có thể, đệ tử muốn từ phần cơ sở nhất."
Vân phu nhân gật gật đầu: "Lựa chọn chính xác, đi theo ta."
Nói xong câu này, bà lập tức cất bước rời đi, Lục Diệp đi theo phía sau.
Không bao lâu sau, hai người dừng lại trước cửa một gian phòng, Vân phu nhân đẩy cửa bước vào.
Khác với gian phòng trước đó, nơi này rất lớn, hơn nữa trên vách tường bốn phía đều có rất nhiều đường rãnh, bên trong những đường rãnh này là rất nhiều những loại thư điển có độ dày không đồng nhất. Có vô số thư điển được lưu trữ ở chỗ này, sợ là có hơn một ngàn bản, bảo nơi này là một gian Đồ Thư quán (thư viện) nhỏ cũng không quá đáng.
Không chỉ như thế, trên vách tường kia còn có từng đạo linh văn dùng mắt thường cũng có thể thấy được, chúng cứ như những con cá bình thường đang bơi lội. Thật rõ ràng ở nơi này được bố trí pháp trận cực kỳ cao thâm.
Vân phu nhân tiện tay khua một cái, một quyển thư điển dày khoảng một ngón tay bay vào trong tay bà, bà đưa quyển sách ấy cho Lục Diệp: "Cứ xem xong quyển sách này trước đã."
Lục Diệp cung kính tiếp nhận, trong lòng thầm nói, đầu tiên đã phải tự học rồi.