Chương 390: Thể Tu Chỉ Có Thể Chết Đứng, Không Thể Sống Lui…
Chương 390: Thể Tu Chỉ Có Thể Chết Đứng, Không Thể Sống Lui…
Một ngày sau, khi Lục Diệp đang rửa sạch Trùng tộc ở một đường rẽ, hắn nhận được tin báo rằng đã tìm thấy trùng sào. Quả nhiên nhiều người sẽ khiến hiệu suất cao hơn!
Hắn ngay lập tức quay về theo con đường đã đến.
Sau nửa canh giờ, dưới lối vào của Trùng động, cả người Lục Diệp dính máu xanh đã trở lại.
Hoa Từ giúp hắn tẩy sạch vết máu, Lục Diệp huy động linh lực sấy khô hơi ẩm trên người, dưới ánh sáng của những ngọn đuốc xung quanh, hắn và Hoa Từ cùng nhau đi đến phía trước một cái bàn.
Trên bàn này có một tấm bản đồ. Đây là thành quả một ngày thăm dò của bảy trăm tu sĩ Bích Huyết tông.
Từ bản đồ có thể nhìn thấy, trong lòng đất có rất nhiều đường rẽ, uốn lượn quanh co không theo bất cứ quy luật nào, rất nhiều đường rẽ đều được kết nối với nhau.
Bản đồ chưa được đầy đủ, còn nhiều chỗ chưa kịp góp ý, bổ sung.
Hoa Từ chỉ vào một chỗ: "Vị trí của trùng sào là ở đây, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bây giờ Trần Dục đã dẫn đội chạy đến, Hổ Phách và Y Y cũng ở đó."
Lục Diệp chăm chú nhìn vào bản đồ trước mặt, trong lòng dần hình thành nên một con đường rõ ràng.
Hắn nhìn những con đường khác trên bản đồ, nói: "Dựa theo lời tứ sư huynh nói, trùng sào là một không gian lớn dưới lòng đất. Không gian này nối liền với rất nhiều thông đạo. Tới cuối cùng, những thông đạo này sẽ hội tụ về phía lối ra, cũng chính là nơi này của chúng ta. Nhìn ngược lại, nếu xuất phát từ nơi này của chúng ta, mặc kệ đi qua con đường nào, điểm cuối cùng vẫn là vị trí của trùng sào! "
Cho nên nếu như vẽ hoàn thành toàn bộ bản đồ, và các nét vẽ trên bản đồ đại diện cho các đường nhánh, thì tổng hợp lại, chúng sẽ tạo thành một hình thoi, và hai đầu của hình thoi nọ, một đầu là lối ra của Trùng động, một đầu là vị trí của trùng sào.
Hiện tại, hình thoi này đã vẽ được hơn nửa, đại biểu cho tiến độ đẩy mạnh về phía trước của các tu sĩ Bích Huyết tông, nhưng hiện tại chỉ có một nét vẽ nối liền hai đầu của hình thoi, cũng chính là con đường của đội ngũ đã tìm ra trùng sào.
Những đường cong khác vẫn đang tiến lên, một số đường cong tiến triển rất chậm vì sức mạnh tổng thể không cao, một số khác lại khá tốt, gần như đã chạm tới không gian ngầm nơi có trùng sào rồi.
“Ta đi xem trùng sào bên kia trước.” Lục Diệp nói xong liền xoay người đi sâu vào trong Trùng động
Trên vách hang ven đường, thường thường cứ cách một đoạn sẽ có một ngọn đuốc đang thiêu đốt. Hầu như mỗi tu sĩ đều sẽ cất giữ rất nhiều loại vật chiếu sáng thông thường này trong túi trữ vật của mình, bởi vì không ai biết khi nào bản thân sẽ cần sử dụng tới nó, cho nên cứ mang theo sẵn, lo trước khỏi họa.
Tốc độ của hắn rất nhanh, khoảng nửa canh giờ, Lục Diệp đã cảm giác được phía trước truyền đến thanh âm chiến đấu kịch liệt, còn có tiếng gào thét của Hổ Phách.
Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy từng đạo thuật pháp đang lóe sáng ở đằng kia, cùng với tiếng gào thét thật hung manh (biểu cảm dữ tợn của một người lúc bình thường rất đáng yêu) của thiếu nữ!
"Trùng tộc thất tầng, Âm Âm nhanh ngăn nó lại!" Trần Dục thanh âm vang lên.
Hiện tại trong lòng mọi người đều có một phần danh sách về sự phân chia thực lực của Trùng tộc, cái gọi là Trùng tộc thất tầng, chính là Trùng tộc có thực lực tương đương với tu sĩ thất tầng cảnh.
"Người ta là một nữ hài tử, sư huynh Trần Dục ngươi quá đáng rồi! A, ta liều mạng với ngươi!"
Lục Diệp chuyển qua một đường rẽ, đã nhìn thấy Hà Tịch Âm với khí huyết tràn đầy quanh thân, đang cầm một chiếc khiên lớn cao ngang mặt mình, chống đỡ ở phía trước. Ngay trước mặt nàng, một con bọ ngựa còn cao hơn nàng đang vung đường đao chặt xuống tấm khiên, làm phát ra những tiếng vang lớn. Mỗi một đao rơi xuống, cơ thể của Hà Tịch Âm đều sẽ rung lên một chút.
Đừng nhìn vẻ ngoài mềm mại dễ thương của Hà Tịch Âm, kỳ thực, nàng lại là một thể tu!
Lúc trước khi Lục Diệp biết điều này, hắn đã rất ngạc nhiên, không biết tại sao trong cơ thể nhỏ bé này lại có nhiều khí huyết dồi dào như vậy.
Có nàng chống đỡ Trùng tộc thất tầng kia, đám người Trần Dục và Y Y tự nhiên cũng có thể thoải mái buông tay buông chân, bắn ra từng đạo thuật pháp và uy lực ngự khí, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã chém giết con bọ ngựa kia.
Nhưng tiếp theo đó lại là một con nối tiếp một con Trùng tộc khổng lồ khác.
"Mau lui lại, quá nhiều!" Trần Vũ rống to, hiển nhiên động tĩnh ở nơi này đã làm kinh động đến Trùng tộc bên trong trùng sào, chỉ thấy đằng trước đã xuất hiện mấy con Trùng tộc thất tầng và rất nhiều lục tầng, ngũ tầng Trùng tộc đều lao ra.
Trước khi Lục Diệp đến, bọn họ đang vừa đánh vừa lui, đã lui ra ngoài được một khoảng khá xa rồi.
"Thể tu chỉ có thể chết đứng, không thể sống lui, ta còn chống đỡ được!" Hà Tịch Âm cắn răng một cái, đột nhiên thân thể nhẹ đi sau đó bay ngược lại: "Ai?"
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng cảm giác có người nắm lấy cổ áo của mình và trực tiếp ném bay nàng ra ngoài.
Hà Tịch Âm nhẹ nhàng rơi xuống đất, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy ở vị trí của mình lúc trước đã có thêm một bóng người, một vòng lưu quang màu lửa đỏ lan tràn khắp hành lang thông đạo, từng con Trùng tộc kêu gào rồi ngã xuống.
Khi trường đao được gia trì linh lực kia chém xuống, con Trùng tộc thất tầng vừa nhảy vọt lên cao, lao tới, trực tiếp bị vỡ thành hai…
“Lục Diệp!” Y Y kinh ngạc kêu lên.
“Ngũ sư huynh!”
Từng tiếng gọi truyền đến, Lục Diệp lắc lắc vết máu trên Bàn Sơn đao, khẽ gật đầu: “Giết trước đã!”
Có hắn trợ giúp, cục diện vốn dĩ sắp sụp đổ lập tức ổn định trở lại, dưới lưu quang ngự khí, một đám Trùng tộc bị giết, mọi người một đường tiến thẳng về phía trước.
Lục Diệp không ra tay nữa, ngự khí như vậy là đủ rồi, thậm chí hắn còn có thời gian rảnh để quan sát Y Y và Hổ Phách.
Hổ Phách đã trưởng thành hơn rất nhiều, từ khi nó đến Bích Huyết tông, đều được ăn uống no say, mỗi ngày đều nuốt vào vô số linh đan, thỉnh thoảng nó còn chạy đến tìm Lục Diệp xin một luồng huyết tuyến trên lân giáp.
Hiện tại không thể phân tích thực lực mạnh yếu của Hổ Phách thông qua cái nhìn trực quan được, dù sao nó cũng không phải là tu sĩ, nhưng dao động của yêu khí toàn thân khi nó chiến đấu cũng không thua kém tu sĩ lục tầng cảnh, yêu khí màu vàng bao quanh toàn thân, khiến cho cả người nó kim quang lập lòe, uy phong lẫm liệt.