Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 434 - Chương 434: Sợ Cái Rắm!!!

Chương 434: Sợ Cái Rắm!!! Chương 434: Sợ Cái Rắm!!!

Nghe lời này lập tức hiểu được, hóa ra hai người bọn họ trốn ở đây, cũng vì bị linh hoa kia hấp dẫn đến, chỉ chờ linh hoa chín muồi lập tức ra tay cướp đi.

Phải biết nơi này vẫn thuộc phạm vi trụ sở Kình Thiên Tông, bọn họ dám chạy tới, hiển nhiên cũng là hạng người tài cao gan lớn.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới, linh hoa ấy còn không chưa chín muồi, đã bị một tu sĩ thất tầng chạy đến nẫng tay trên.

"Người ta cũng là Hạo Thiên Minh, cướp gì mà cướp. Đi, đi với ta qua gặp mặt vị cao nhân này một chút."

"A? Cứ như vậy mà đi sao? Chúng ta có thể bị chém hay không? Nhìn dáng vẻ tên kia thật hung ác."

"Sợ cái rắm, dù sao chúng ta cũng là bát tầng!"

Hai người vừa nói chuyện, vừa rời khỏi chỗ ẩn thân, trực tiếp bước về phía Lục Diệp bên kia.

Lục Diệp ngồi ở trên tảng đá, kiểm tra túi trữ vật trong tay, đồ vật không nhiều, nhưng cũng không ít, tổng cộng có khoảng ba bốn mươi khối linh thạch.

Không phải mỗi tu sĩ đều giàu chảy mỡ giống như hắn, lần này từ trụ sở đi ra, chỉ tính riêng linh đan, trong túi trữ vật riêng của Lục Diệp đã có tới mấy trăm viên, linh thạch cũng có mấy trăm khối, ngược lại linh phù lại chẳng có bao nhiêu. Cũng hợp lý thôi, theo tu vi dần dần tăng lên, những linh phù cấp thấp kia đã không còn tác dụng quá lớn khi chiến đấu.

Lại nói, hắn và Hổ Phách đều dựa vào ăn linh đan để đề thăng tu vi. Trong giai đoạn hiện tại, mỗi ngày một người một hổ sẽ tiêu hao khoảng ba bốn mươi viên, có thể nói, Lục Diệp đã ăn linh đan nhiều đến mức sắp ngán đến nôn rồi. Và không chỉ một lần, hắn từng nghĩ tới, nếu như mớ linh đan này có các vị khác nhau sẽ tốt biết bao.

Cho nên dù trên người Lục Diệp mang theo không ít linh đan, nhưng cũng chẳng kiên trì được bao lâu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn không đợi tấn thăng bát tầng đã đến vòng trong, quá trình tu hành của hắn tiêu hao quá lớn, nếu tiếp tục làm như vậy, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở. Ngược lại Hoa Từ bên kia có rất nhiều linh đan, nhưng hắn cũng không thể cứ qua lấy của nàng được.

So sánh với hắn, kỳ thật đại đa số tu sĩ đều rất nghèo, ngoại trừ tông môn phát lương mỗi tháng ra, bọn họ không có quá nhiều cách để kiếm được tài nguyên tu luyện. Bởi vậy, nếu trong tay có được một chút linh đan và linh thạch, về cơ bản đều tiêu hao cho tu hành, gần như không để lại.

Nhưng phải nói rằng, thu hoạch lần này của Lục Diệp vượt xa chiến lợi phẩm mà hắn thu được khi giết địch ở vòng ngoài, dù sao tu vi của tu sĩ vòng bên trong cũng cao hơn, vốn liếng đương nhiên phải phong phú hơn một chút.

"Lục Diệp!" Y Y khẽ gọi một tiếng.

Lục Diệp ngẩng đầu, nhìn lại về phía trước, có một nam một nữ đang đi tới bên này, nhìn linh quang, rõ ràng là hai tu sĩ bát tầng.

"Xin chào đạo hữu!" Hai bên còn cách vài chục trượng, nam tử kia đã hô to một tiếng, gã vừa nói chuyện vừa để lộ ra quang trạch ấn ký chiến trường của bản thân: "Ngân Quang Đảo Hách Nhân ra mắt đạo hữu."

Người tốt? Lục Diệp nhíu mày.

Ở đoạn này tu sĩ kia giới thiệu bản thân là Hách Nhân 郝仁 nhưng Lục Diệp lại nghe nhầm là hảo nhân – người tốt 好人

Người tốt kia dừng lại ở vị trí cách mấy trượng phía trước, lại nâng tay chỉ nữ tử bên cạnh: "Đây là muội muội của ta, Hách Thiến."

Lục Diệp nhẹ nhàng gật đầu.

Ngân Quang Đảo là thế lực Hạo Thiên Minh láng giềng của trụ sở Kình Thiên Tông, cả hai đều là lục phẩm, cũng coi như một tông môn vòng bên trong ở gần Bích Huyết Tông nhất.

Lục Diệp lựa chọn Kình Thiên Tông là trạm dừng chân thứ nhất khi tiến vào vòng bên trong vì nhiều nguyên nhân.

Đầu tiên, tu sĩ Kình Thiên Tông từng gây khó dễ cho hắn trên Kim Quang đỉnh.

Thứ hai, hắn muốn tìm cơ hội đến Ngân Quang Đảo một chuyến, xem có thể ký kết minh ước trấn thủ sứ gì đó với người ta hay không.

Nếu có thể, chờ sau này khi tu sĩ Bích Huyết Tông tiến vào vòng trong, có thể móc nối với Ngân Quang Đảo bên này, sẽ bớt đi rất nhiều đường xá.

Nhưng hắn với tu sĩ Ngân Quang Đảo bên này chẳng quen chẳng biết, bên trong Kỳ Hải cũng chưa gặp được trấn thủ sứ hoặc là phó sứ của Ngân Quang Đảo, đoán chừng, bọn họ đã chết rồi.

Hơi bất ngờ, vì hắn lại đụng phải hai tu sĩ Ngân Quang Đảo ở chỗ này. Và dù Hách Nhân và Hách Thiến này đều là bát tầng, nhưng thái độ khi nói chuyện với hắn lại có chút khách khí.

Cũng đúng thôi, vừa rồi hai người bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Lục Diệp đại sát tứ phương như thế nào, và kể cả khi tu vi của bọn họ cao hơn Lục Diệp một tầng cũng không dám lên mặt. Suy cho cùng, quá trình trao đổi giữa các tu sĩ vẫn phải dùng thực lực làm thước đo.

"Lục Diệp!" Hai huynh muội Hách Nhân sửng sốt một chút, danh tự này. . . Nghe quen tai thế.

Hai người lại không nhịn được, lập tức Lục Diệp từ trên xuống dưới một chút. . .

Nghe nói bên người Lục Nhất Diệp kia có một con hổ lớn tuyết trắng, nhưng bọn họ không thấy đại hổ tuyết trắng gì đó, ngược lại chỉ bắt gặp một con mèo trắng dài cả thước.

Không đúng, nó không phải mèo.

Thế nhưng tu vi này là sao. . . Rõ ràng trên Kim Quang đỉnh kia, Lục Nhất Diệp mới đạt tới ngũ tầng, chẳng lẽ chỉ mấy tháng ngắn ngủi trôi qua, hắn đã tấn thăng đến thất tầng? Quá vô lý!

"Đạo hữu đến từ Bích Huyết Tông?" Dù Hách Nhân cảm thấy chuyện này quá mức hoang đường, nhưng vẫn hỏi một câu.

"Đúng vậy."

Con ngươi Hách Nhân co rụt lại: "Chẳng lẽ đạo hữu chính là Lục Nhất Diệp kia?"

Trong lòng Lục Diệp lập tức bi thương, còn Y Y đứng sau lưng hắn lại che miệng cười trộm.

"Ừ, ta chính là Lục Nhất Diệp kia!"

"Ai nha!" Hách Nhân vỗ đùi, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ nhiệt tình, nóng bỏng: "Hóa ra ngươi đúng là Nhất Diệp đạo hữu, Hách mỗ ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tại cuộc chiến trên Kim Quang đỉnh, đạo hữu mang về hào quang thật lớn cho Hạo Thiên Minh, làm cho chúng ta sinh lòng hướng tới, tự biết xấu hổ."

Con ngươi Hách Thiến nổi lên dị sắc.

Hách Nhân kia vẫn không ngừng tán dương, xem ra người này cực kì tôn sùng Lục Diệp.

Trên thực tế, đúng là như vậy, sau trận chiến Kim Quang đỉnh, tất cả đại tông môn Hạo Thiên Minh đều trắng trợn tuyên dương việc này, dùng để động viên nhóm môn hạ đệ tử cấp thấp, người ta chỉ là ngũ tầng cảnh, cũng có thể làm ra chuyện lớn kinh thiên như thế, dù các ngươi không thể, cũng phải nỗ lực cố gắng theo hướng này.
Bình Luận (0)
Comment