Chương 483: Bị Giới Hạn Cũng Có Chỗ Tốt!
Chương 483: Bị Giới Hạn Cũng Có Chỗ Tốt!
Điều này làm kế hoạch kiến thiết đại quân Trành linh trong lòng Lục Diệp hoàn toàn tan biến, nhưng số lượng này cũng rất nhiều rồi, đã đủ để ứng phó với tuyệt đại đa số nguy hiểm trong thành.
Mà trải qua nhiều lần thử nghiệm, rốt cuộc Lục Diệp cũng xác định được, thực lực Trành linh do Hổ Phách chuyển hóa nhiều nhất chỉ có trình độ cửu tầng cảnh, chuyện này có liên quan tới thực lực bản thân nó.
Hơn nữa, Trành linh càng nhiều, gánh nặng đè lên người Hổ Phách càng lớn, bình thường không nhìn ra, nhưng sau khi cho Trành linh đại chiến cùng địch nhân một hồi, lúc chúng nó trở về, Hổ Phách sẽ trở nên uể oải trong khoảng thời gian ngắn.
Bởi vì cội nguồn lực lượng của Trành linh chính là bản thân nó, khi Trành linh muốn khôi phục sẽ tiêu hao lực lượng của nó.
Trước kia Y Y cũng là như vậy, khi nàng bị thương hoặc lực lượng có chút tiêu hao, đều phải trốn trở về trong cơ thể Hổ Phách khôi phục.
Hiện tại nàng đã thoát khỏi loại cản trở này, đã có thể một mình tu hành, hưởng thụ niềm vui khi bản thân chậm rãi trở nên mạnh mẽ hơn, mà Hổ Phách cũng có thể thông qua nuốt phục linh đan để trở nên mạnh mẽ hơn, đó là gấp đôi vui sướng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thực lực của Hổ Phách và Y Y có thể tăng lên nhanh chóng như vậy, trong hai đứa bọn họ, bất kể đứa nào trở nên mạnh mẽ, đều sẽ là đồng thời tăng lên.
Nhưng Trành linh lại không được, kể cả Lưu Tam Bảo lẫn những tiểu đội trưởng kia, sau khi bọn họ bị Hổ Phách chuyển hóa, đã không còn linh trí của mình, chỉ có thể làm việc theo hiệu lệnh cả Hổ Phách. Bởi vậy, sau khi lực lượng có chút hao tổn, sẽ phải chờ Hổ Phách cung cấp lực lượng khôi phục cho bọn họ.
Cho nên số lượng Trành linh mà Hổ Phách có thể chuyển hóa bị giới hạn, cũng không phải chuyện xấu, nếu số lượng nhiều hơn, bản thân nó cũng không thể chống đỡ được.
Hiện giờ mỗi khi Lục Diệp gặp được Tiên Nguyên vệ, chỉ có thể trốn tránh, cố gắng hết mức không gây nên xung đột cùng bọn họ, dù sao đánh nhau với đám người này không có chỗ tốt gì, chỉ biết không công lãng phí lực lượng.
Trên đường, Lục Diệp cụp mi mắt xuống, từ từ bước chậm về phía trước, bắt đầu từ vừa nãy, hắn đã phát hiện ra một loại nhìn trộm như có như không, giống như có người nào đấy đang âm thầm theo dõi hắn.
Người theo dõi hắn hẳn là quỷ tu, bởi vì chỉ quỷ tu mới có loại bản lĩnh xuất quỷ nhập thần này.
Tuy Lục Diệp có thể xác định được bản thân đang bị theo dõi, nhưng hắn lại không chút hoảng hốt, bởi vì hắn vốn không có lẻ loi một mình, nếu địch nhân ẩn thân trong chỗ tối kia dám nhảy ra, hắn sẽ cho đối phương chứng kiến bản lĩnh của tiểu đội Trành linh.
Dưới tay có nhiều Trành linh như vậy, hiện tại khi Lục Diệp giết địch, hắn còn không cần tự mình ra tay, chỉ chờ Trành linh trói buộc địch nhân xong, là đi qua chém một đao xong việc.
Điều khó làm nhất hiện giờ, chính là hắn không nắm được bóng dáng đối phương, nếu ở bên ngoài, hắn có thể cho Y Y xuất động, truy tìm bóng dáng địch nhân, nhưng nơi này lại không được. Lúc trước Y Y từng thử rồi, bên trong Tiên Nguyên thành này, kể cả nàng là linh thể, cũng không có biện pháp độn địa, tựa như dưới mặt đất có bố trí một tầng cấm chế nào đó.
Và chẳng những dưới mặt đất có, trên không trung cũng có.
Ở trong Tiên Nguyên thành này, khoảng cách cực hạn khi bay lên trời là mười trượng, không thể tiếp tục bay lên cao hơn. Đây cũng là nguyên nhân không có tu sĩ nào dám ngự không phi hành, dẫu sao khoảng cách mười trượng cũng quá thấp.
Một lát sau, bỗng nhiên Lục Diệp nghỉ chân, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bóng dáng của một hàng mấy người xuất hiện trong tầm mắt, cầm đầu là một nữ tử dáng người cao gầy, mặc áo ngắn, lộ ra thắt lưng. Lục Diệp vừa nhìn thấy nữ nhân này, con ngươi thoáng nheo lại một chút, rồi đột nhiên hắn phản ứng lại, hóa ra những địch nhân vẫn âm thầm nhìn chằm chằm vào hắn đều không phải trùng hợp, ngược lại là bọn họ chuyên môn tìm đến hắn!
Bởi vì lúc trước, khi còn ở sơn cốc bên kia, hắn từng đứng nhìn lướt qua nữ tử này từ phía xa xa rồi. Nàng chính là người của Phong Hoa viện.
Là lúc trước hắn bị người ta nhận ra? Cho nên người ta tìm tới báo thù?
Ngẫm lại cũng thấy đúng, có mấy nghìn người trên Kim Quang đỉnh, đã nhìn thấy dung mạo của hắn, bị người nhận ra cũng không đáng ngạc nhiên.
Bỗng nhiên từng đợt dao động linh lực phun ra từ bốn phương tám hướng, còn có âm thanh y phục bay lên phần phật.
Lục Diệp quay đầu, quan sát khắp nơi, chỉ thấy bốn phía trên đỉnh đầu đều là tu sĩ, một đám mang theo vẻ mặt không tốt, cùng nhìn thẳng về phía hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, Lục Diệp đã bị vây quanh, đám tu sĩ này ít nhất cũng phải hơn mười người.
Có thể tập hợp nhiều nhân thủ trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn bố trí một vòng vây ở chỗ này, xem ra Phong Hoa Viện vừa tiến vào đã đi tìm kiếm tung tích người bên mình, nếu không làm sao có hiệu suất cao như vậy?
Và đối với bất kì một tu sĩ nào, thì hoàn cảnh hiện tại chính là tuyệt cảnh.
Nữ tử cao gầy đang đi tới từ phía đối diện, một mực nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, trong mắt tràn đầy lửa giận, bên trong lửa giận còn kèm theo một tia sung sướng.
Đại thù sắp được báo, đương nhiên phải sung sướng rồi!
Nữ tử có bộ dáng cao gầy và vòng eo tinh tế nọ dừng lại ở khoảng cách vài chục trượng trước mặt Lục Diệp, bên cạnh nàng còn có hai người khác, một là nữ tử có thân hình to béo, loại mập mạp này cực kỳ không bình thường, dù có y phục rộng rãi che chắn, vẫn không ngăn được tầng tầng lớp lớp thịt mỡ trên bụng, nhưng làn da của nàng lại cực kì trắng, khiến cả người nàng trông như một con nhộng trắng mập mạp.
Người còn lại cũng là nữ tử, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ tùy tiện, mái tóc không dài được tùy ý buộc ra sau đầu, trên vai nàng này còn vác theo một thanh trường đao, dài hơn nửa người, tạo nên sự tương phản cực kỳ rõ ràng với thân hình nhỏ nhắn của nàng.
"Tinh sư tỷ, chính là gia hỏa này?" Nữ tử mang trường đao dò xét Lục Diệp từ trên xuống dưới một hồi, mới mở miệng hỏi, ánh mắt nàng nhìn Lục Diệp không khác gì đang soi mói địch nhân, chỉ muốn tìm kiếm vị trí thích hợp để hạ đao.
Nữ tử cao gầy nhẹ nhàng gật đầu.