Chương 502: Đại Khai Sát Giới 2
Chương 502: Đại Khai Sát Giới 2
Chương 502. Đại Khai Sát Giới 2
"Có rất nhiều người đến đây, muốn báo thù thì đi theo ta!"
Lục Diệp nói xong thì co cẳng chạy.
Cự Giáp không để ý tới, tiếp tục phóng về phía tu sĩ Vạn Ma Lĩnh gần đó.
"Hống!"
Đúng lúc này, Hổ Phách gầm thét với hắn một tiếng, sau đó quay đầu đuổi theo Lục Diệp, nhảy lên vai của Lục Diệp.
Đông đảo Trành Linh nhanh chóng rút lui, để lại thi thể bừa bộn đầy đất.
Chạy được không bao xa, sau lưng có âm thanh ầm ầm truyền đến, Lục Diệp nhìn lại, là Cự Giáp đuổi tới.
Vừa rồi hắn để Cự Giáp đi cùng hắn, Cự Giáp không có phản ứng, nhưng Hổ Phách rống lên một tiếng, Cự Giáp lại nghe lời đi cùng.
Đương nhiên, điều này có liên quan đến việc Cự Giáp nhìn thấy Sơ Tình mang theo một nhóm người giết tới, hắn tuy khờ, nhưng không ngốc, biết rằng cho dù thể phách của mình mạnh hơn thì tiếp tục lưu lại cũng chỉ là chờ chết.
Ngay sau khi hai người rút lui một lát, Sơ Tình đã dẫn một đám tu sĩ tìm đến chiến trường, quay đầu nhìn xung quanh, con ngươi của Sơ Tình co rụt lại:
"Có chuyện gì vậy?"
Nàng nhận ra Nhược Yên đưa tin tới tụ hợp với nàng, bởi vì Nhược Yên đã tìm được bóng dáng của Cự Giáp, đang tiến hành vây khốn hắn.
Nhưng đến nơi mới phát hiện, phe mình lại chết thê thảm và nghiêm trọng, ba mươi người đi theo Nhược Yên, bây giờ chỉ còn lại có mười người ra mặt, số còn lại đã biến thành thi thể.
Nhìn vết tích còn sót lại của chiến trường, trận chiến này cực kỳ thảm liệt, trên mặt đất tràn đầy thi thể vỡ vụn, còn có vết máu phun tung toé, thật giống như có người bị nâng lên đập rơi ầm ầm trên mặt đất.
Rất khó tưởng tượng bên này rốt cuộc xảy ra chiến đấu như thế nào.
Trên mặt Nhược Yên tràn đầy vẻ sợ hãi, thân thể cũng có chút run rẩy, không thể không nói, một màn phát cuồng vừa rồi của Cự Giáp kia quả thực đã hù doạ nàng sợ hãi.
Nhưng Cự Giáp phát cuồng không phải là trọng điểm, Cự Giáp mạnh hơn cũng chỉ là một mình, trọng điểm là Lục Nhất Diệp và đông đảo Tiên Nguyên Vệ.
Không có Lục Nhất Diệp và Tiên Nguyên vệ làm rối, Cự Giáp giờ phút này đã chết.
"Tình sư tỷ, Lục Nhất Diệp kia không chết, mà hắn lại giống như có thể thúc đẩy Tiên Nguyên vệ giết địch."
Sơ Tình nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, có chút hoài nghi sư muội này của mình có phải bị doạ sợ hãi, thúc đẩy Tiên Nguyên vệ giết địch hay không, loại chuyện này nghĩ thế nào cũng không đáng tin cậy.
"Là thật."
Nhược Yên vội vàng giải thích, nói đơn giản chuyện xảy ra vừa rồi, nàng cũng dần dần phát giác ra chuyện này, bởi vì vừa rồi xuất hiện những Tiên Nguyên vệ kia rất không thích hợp, cũng giống như lần trước, chỉ nhìn chằm chằm người Vạn Ma Lĩnh giết, hồn nhiên không để ý tới Lục Nhất Diệp, mà sau khi Lục Nhất Diệp rút lui thì Tiên Nguyên vệ cũng rút lui theo.
Sơ Tình cũng cảm giác chuyện này có chút không đơn giản, liên tưởng đến chuyện lần trước các nàng phục kích Lục Diệp, kết quả bị Tiên Nguyên vệ quấy rối, nếu như Lục Nhất Diệp kia thật sự có thể thúc đẩy Tiên Nguyên vệ, vậy thì tất cả nghi hoặc đều giải thông.
Lần trước không phải Tiên Nguyên vệ chủ đích đi ra quấy rối, mà là Lục Nhất Diệp kia mai phục, cho nên những Tiên Nguyên vệ kia mới chỉ nhìn chằm chằm vào người của Phong Hoa viện.
Nhưng... Nhưng... Thật sự có loại thủ đoạn này sao? Nếu như vậy, chẳng phải là Lục Nhất Diệp kia ở trong thành Tiên Nguyên này có thể tiện tay hiệu lệnh đại quân Tiên Nguyên Vệ sao?
Không đúng, hắn thật sự có bản lĩnh này, vừa rồi cũng sẽ không chạy trốn.
"Mau đuổi theo!"
Sơ Tình ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này đã có quyết định.
Nếu Lục Nhất Diệp kia chạy trốn thì đã nói lên rằng cho dù hắn có thể thúc đẩy Tiên Nguyên Vệ giết địch thì cũng mất đi lực lượng có thể đối kháng với phe mình, người Cự Giáp cũng bị thương nặng, giờ phút này không đuổi theo thì đợi khi nào?
Nhất định phải nhân cơ hội này, giải quyết Lục Nhất Diệp và Cự Giáp, như vậy thì Phong Hoa viện mới có thể rút tay ra ngoài, liên thủ với Chiếu Nhật sơn vây công người của Thần Ẩn cung.
Không thể không nói, Sơ Tình có thể ngồi lên vị trí phó sứ trấn thủ vẫn còn có chút bản lĩnh, cho dù nàng không rõ ràng Lục Diệp đến cùng thúc đẩy Tiên Nguyên vệ như thế nào thì cũng suy đoán ra tình cảnh của Lục Diệp lúc này.
Một đám người vội vàng quét dọn chiến trường, dưới sự suất lĩnh của Sơ Tình và Nhược Yên, nhanh chóng đuổi theo phía trước.
Trên nửa đường, Sơ Tình càng truyền ra tin tức, triệu tập nhân thủ của Phong Hoa viện, rất nhanh, tu sĩ tản ra bên ngoài đã tụ tập về phía vị trí này.
Dấu vết chạy trốn của kẻ địch rất rõ ràng, trên mặt đất là dấu chân máu to lớn, đó là Cự Giáp lưu lại.
Lần theo dấu chân này, ngược lại là không cần lo lắng sẽ mất dấu kẻ địch.
Giờ khắc này, Lục Diệp đã chạy qua con phố bên ngoài, Cự Giáp cũng theo sau, trạng thái của tên to con này không phải rất tốt, khí tức có chút uể oải, trên dưới toàn thân vết thương dày đặc, máu tươi nhuộm đỏ cả người hắn, có chính hắn cũng có kẻ địch.
Cho dù thể phách của hắn có cường đại cỡ nào thì đối mặt với loại vây công trình độ kia cũng không thể không bị thương được.
Không chỉ là thương thế, cả người Cự Giáp còn bị một cảm giác bi thương bao phủ, xem ra cái chết của Tư Mã Dương kia đã tạo thành đả kích không nhỏ đối với hắn.
Lục Diệp không biết rốt cuộc hắn và Tư Mã Dương có tình cảm như thế nào, nhưng hắn cũng không quá cảm nhận đối với pháp tu râu mép kia, mà lại không có giao tình gì, chết thì chết rồi.