Chương 504: Thang Viên Là Thứ Quỷ Gì 2
Chương 504: Thang Viên Là Thứ Quỷ Gì 2
Chương 504. Thang Viên Là Thứ Quỷ Gì 2
Giương mắt nhìn lại, chính mắt thấy Lục Diệp đang nhìn về phía nàng, bốn mắt đối mặt, trên mặt đối phương rõ ràng có chút đắc ý, còn nháy mắt ra hiệu với nàng một trận.
Tâm tình của Sơ Tình càng tệ hơn.
Từ khi tu hành đến nay, nàng đã
Thực lực của nữ tử váy đỏ kia thâm thúy vượt quá tưởng tượng, cũng không phải những Linh Khê cảnh như bọn hắn có thể chống lại.
Là bởi vì nàng mà Lục Nhất Diệp kia mới có thể thúc đẩy Tiên Nguyên vệ?
Chẳng trách gia hỏa này lại chạy trốn tới đây.
Không thể không nói, Sơ Tình suy nghĩ rất phong phú.
Lục Diệp có thể thúc đẩy Tiên Nguyên vệ không liên quan đến nữ váy đỏ, hắn tới đây chỉ là mang theo Cự Giáp không có nơi nào có thể trốn, bảo hắn vứt Cự Giáp đi, hắn lại không quá nhẫn tâm.
Thế cục phát triển trước mắt không thể nghi ngờ là điều khiến hắn rất hài lòng, nếu như nữ váy đỏ có thể dưới cơn nóng giận giết sạch mười mấy người Vạn Ma Lĩnh này thì càng tuyệt vời hơn.
"Các ngươi có thấy Thang Viên không?"
Nữ váy đỏ mở miệng.
Vẻ đắc ý trên mặt Lục Diệp biến mất, nhíu mày, chuyện này cũng giống như dự tính của hắn... Giống như có chút khó làm.
Sơ Tình cũng nhíu mày, giết chóc trong tưởng tượng cũng không đến, điều này làm cho nàng nhìn thấy một chút hi vọng sống, liên tưởng đến những linh thể đặc biệt quái dị gặp phải trước đó, còn có câu nói của Lục Diệp trước đó, gia hỏa này cũng nâng Thang Viên lên, Sơ Tình cẩn thận từng li từng tí trả lời:
"Không có."
"Có thể giúp ta tìm Thang Viên không?"
Nữ váy đỏ lại mở miệng.
Trong lòng Lục Diệp thở dài, biết mình định thất bại, hắn vốn chỉ muốn mượn đao giết người, nhưng bây giờ xem ra, nữ váy đỏ này không góp sức được.
Hoặc là nói, giết chóc cũng không phải là kỳ vọng của nàng, nàng chỉ nghĩ đến con mèo tên là Thang Viên kia,o đương nhiên càng nhiều người tìm mè càng tốt.
"Có thể."
Sơ Tình đáp lại.
Sau đó nàng cũng cảm giác linh lực trong cơ thể mình khôi phục chảy xuôi, xung quanh đâu đâu cũng có áp lực, nàng nặng nề thở dốc một tiếng, biết tạm thời không có nguy hiểm.
Suy nghĩ một chút, Sơ Tình nói với Nhược Yên vài tiếng, lúc này Nhược Yên mang theo đại đa số người rời khỏi tiểu viện, vây quanh bên ngoài trùng điệp, chỉ chờ Lục Diệp đi ra thì giết hắn không kịp trở tay.
Sơ Tình thì mang theo mấy người lưu lại, lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Lục Diệp.
Lục Diệp đương nhiên nhìn ra tính toán của nàng, đối với tình huống này, hắn không có biện pháp giải quyết tốt hơn, lấy thực lực của hắn, ngược lại là có cơ hội giải quyết mấy người Sơ Tình ở đây, nhưng từ thái độ của nữ váy đỏ vừa rồi thì giao thủ trong tiểu viện này rõ ràng không quá lý trí.
Ai cũng không biết đánh nhau ở đây sẽ có hậu quả gì.
Có lẽ nên thăm dò thái độ của nữ váy đỏ một chút?
Ngay khi hắn nghĩ như vậy, Sơ Tình lại bay thẳng về phía hắn.
Lục Diệp đè chuôi đao xuống, nhẹ nhàng mở ra, sát cơ trong lòng dần dần lên, nếu đối phương dám tới gần năm trượng, hắn chắc chắn có niềm tin ba đao lấy mạng nàng.
Nhưng mà lúc Lục Diệp nổi sát tâm thì sau lưng lại sinh ra cảm giác như kim châm, loại cảm giác này không cần phải nói, khẳng định là nữ váy đỏ.
Sát tâm của hắn càng mạnh thì cảm giác của kim châm càng mãnh liệt, mãi đến cuối cùng lại thật sự có hàng triệu cây kim đâm vào hắn.
Bộ pháp Sơ Tình cũng biến thành gian khổ, mồ hôi trên trán dần dần sinh ra, từ từ dừng lại thân hình.
Nàng cũng nghĩ giống như Lục Diệp, đang thử thái độ của nữ váy đỏ.
Ngay sau đó, Lục Diệp buông lỏng tay đang đè chuôi đao ra, thu sát cơ trong lòng, sau đó toàn thân chợt nhẹ đi.
Sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Sơ Tình, hắn nhanh chóng tiến gần.
"Ngươi muốn làm gì?"
Sơ Tình không nhịn được lui lại, giống như tiểu cô nương nhu nhược gặp phải ác bá, rút lui mãi cho đến khi xa nhà, không thể lui về sau nữa.
Sắc mặt Lục Diệp không thay đổi nâng lên một tay, đập vào trên đầu nàng, dùng sức vuốt ve, vò rối từng sợi tóc trên đầu nàng.
"Phải tìm Thang Viên thật tốt, Thang Viên rất quan trọng, tìm không thấy thì ban đêm không có cơm ăn!"
Mấy tu sĩ Vạn Ma Lĩnh trợn mắt há hốc mồm nhìn qua một màn này, vẻ mặt cổ quái tới cực điểm.
Khi Lục Diệp tới gần Sơ Tình thì bọn họ cũng đã nghĩ cách ngăn cản, nhưng mỗi khi muốn ra tay thì đều có nguy cơ lớn lao bao phủ, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Diệp quay người rời đi, lưu lại Sơ Tình với mái tóc như ổ gà, ánh mắt đờ đẫn đứng tại chỗ.
Nàng không bị Lục Diệp công kích, không bị bất kỳ thương tổn nào, nhưng một màn vừa rồi kia lại còn làm cho người ta khó chịu hơn so với việc giết nàng, cừu nhân giết muội muội ngay trước mắt, nàng chẳng những không thể ra tay báo thù, thậm chí còn bị cừu nhân vỗ đầu dạy dỗ!
Thang Viên! Đến cùng thì Thang Viên là thứ quỷ gì?
Nàng cưỡng chế lửa giận trong lòng và sát cơ cuồn cuộn, hít thở thật sâu mấy hơi, lúc này mới cảm giác mình một lần nữa sống lại.
Một bên khác, Lục Diệp đi vào trong tiểu viện, Cự Giáp đã khoanh chân ngồi ở chỗ này, vừa rồi hắn đã rời khỏi nữ váy đỏ, hắn là da dày thịt béo, nhưng đợi ở bên nữ váy đỏ hắn cũng không có cảm giác an toàn, lúc này hắn đang dùng một đôi mắt như máu, nhìn chằm chằm Sơ Tình.
Chỉ nhìn chằm chằm, không có nửa điểm sát cơ.
Lục Diệp không nói cho hắn biết sự huyền diệu trong tiểu viện này, nhưng trên thực tế hắn đã lĩnh hội sớm hơn Lục Diệp, người tâm tư đơn thuần như hắn, tâm linh thấu triệt thường có trực giác nhạy bén như dã thú, có lẽ hắn không rõ ràng huyền diệu trong đó, nhưng hắn biết phải làm sao mới là có lợi đối với mình.
Lục Diệp lấy ra mấy hạt linh đan ném vào trong miệng nuốt vào, sau đó ngồi xuống trên một khối đá vụn bên người Cự Giáp, lấy ra hai bình linh đan cho hắn, một bình Uẩn Linh Đan, một bình Liệu Thương Đan.
Trên người Cự Giáp không có túi trữ vật, chuyện này khi lần đầu tiên Lục Diệp gặp hắn thì đã phát hiện, không có túi trữ vật thì đương nhiên là không có linh đan để sử dụng.
Hắn không từ chối ý tốt của Lục Diệp, đưa tay tiếp nhận, mở bình ra, cũng mặc kệ bên trong có mấy hạt linh đan, đầu giương lên, nuốt trọn.
Lại mở bình thứ hai ra, lại một ngụm nuốt vào.