Chương 518: Bắt Mèo 2
Chương 518: Bắt Mèo 2
Chương 518. Bắt Mèo 2
Bốn phương tám hướng, lần lượt từng bóng người hiển lộ, trực tiếp vây chặt nó không để lọt một giọt nước.
Vì bắt con mèo trắng này, Lục Diệp đã điều động ra tất cả thủ hạ Trành Linh có thể xuất động, ngay cả bản thân hắn cũng tự mình lên trận, gia trì Phong Hành Linh Văn, tốc độ đột ngột tăng lên.
Mèo trắng kêu lớn hơn, rõ ràng phát giác được không đúng, nhưng động tác của nó thật sự quá linh hoạt, hơn hai mươi Tiên Nguyên vệ đồng loạt ra tay, đánh ra Phược Linh Tỏa lít nha lít nhít, nhưng vẫn không trói được nó.
Tả xung hữu đột, không thể thoát khốn, vòng vây do Trành Linh hình thành không ngừng thu nhỏ, con mèo trắng nhìn như đã không thể trốn đi đâu được.
Nhưng nó bỗng nhiên thay đổi thân hình, nhắm ngay vị trí của Cự Giáp, con mèo nhỏ nho nhỏ hóa thành một tia trắng, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Cự Giáp.
Một cái tay to lớn của Cự Giáp chộp tới nó, bắt hụt.
Con mèo trắng kia cũng giống như lần trước, nhảy tới ngồi xổm trên đỉnh đầu của hắn, xoay người lại nhìn Lục Diệp, trong mắt mèo tràn đầy nụ cười lạnh.
Cự Giáp bị chọc giận, một bàn tay đập xuống trên đầu mình, con mèo trắng đã nhảy ra, rơi vào phía sau hắn không xa, sau đó bước chân nhỏ đắc ý LLMGdKpẘ ZAqmṎ rãi bước về phía trước, ngược lại là Cự Giáp bị mình đập nghiêng đầu một cái.
Khi nó tiến lên, nó vẫn không quên quay đầu lại nhìn khuôn mặt âm trầm của Lục Diệp.
Ngay khi nó đắc ý phi phàm thì bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, toàn thân mèo trắng xù lông, trong miệng meo ô một tiếng, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa, ở vị trí biến mất của nó, không gian đều có chút vặn vẹo, mơ hồ có một mảnh đá vụn lóe lên rồi biến mất.
Lục Diệp và Y Y đồng thời lắc mình đập xuống.
Y Y đưa tay nhiếp một cái, Cửu Giới Đồ đã sớm an trí ở đây bị thu hồi, nàng thúc đẩy lực lượng rót vào trong đó, triển khai với Lục Diệp, Lục Diệp chào hỏi Hổ Phách, để Hổ Phách thu các Trành Linh trước, sau đó mang theo nó vào trong Cửu Giới Đồ.
Cửu Giới Đồ là cái bẫy cuối cùng, cũng là một sơ hở của Lục Diệp, hắn cố ý sắp xếp Cự Giáp ở phương vị này, bởi vì một lần tiếp xúc trước đó đã làm cho hắn cảm giác được linh trí của con mèo này rất cao, một khi đối phương bị vây thì xác suất lớn sẽ phá vây về phía Cự Giáp.
Chỉ là hắn không ngờ rằng cái bẫynày lại dùng tới.
Hắn vốn cho rằng mình mang theo nhiều Trành Linh như vậy, bắt được con mèo trắng này hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Cự Giáp đi đến bên cạnh Y Y, không đi theo vào, hắn phải ở lại chỗ này bảo vệ Y Y, duy trì vận chuyển Cửu Giới Đồ, lúc đó Y Y không có cách nào phân tâm sự chú ý của mình, nếu chẳng may có nguy hiểm nào đó thì không thể ứng đối được.
Nhìn lại, chỉ thấy trên địa hình đá vụn trên Cửu Giới Đồ có rất nhiều bóng người, những bóng người kia không ngừng đan xen xê dịch trong đồ án nho nhỏ, khi thì còn có từng đồ án bộ dáng Phược Linh Tỏa xuất hiện.
Ước chừng gần nửa canh giờ, Y Y mới lắc Cửu Giới Đồ một cái, Lục Diệp hiện thân, chỉ là vẻ mặt rất âm trầm, trên mặt cũng có mấy vết cào.
Con mèo trắng bị hắn bóp cổ xách lên tay, không nhúc nhích, mắt mèo một mảnh ngập nước, giống như chịu đủ uỷ khuất.
"Đi thôi."
Lục Diệp nói một tiếng, dẫn đường đi về phía vị trí nữ tử váy đỏ.
Không phải là con mèo trắng không muốn chạy trốn, chỉ là mỗi khi nó có dị động gì thì Lục Diệp lại thúc giục một đạo linh lực, bị loại lực lượng nóng rực kia ăn mòn làm cho nó có cảm giác không dễ chịu, ba phen nó cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Không bao lâu sau, hắn đã đi tới tiểu viện của nữ tử váy đỏ.
Lục Diệp đẩy cửa ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng người màu đỏ ngồi ở trên xích đu nhẹ nhàng lay động.
Thấy Nữ tử váy đỏ, con mèo trắng đang giả chết lập tức hăng hái, trong miệng meo ô meo ô, đừng nói đến nhiều uỷ khuất.
Lục Diệp nhíu mày, con mèo trắng này rất quan trọng với nữ tử váy đỏ , thái độ vừa rồi của mình đối với mèo không tính là thân thiện, vạn nhất bởi vì chút này mà bị nữ tử váy đỏ giận chó đánh mèo thì chuyện kia sẽ không hay.
Hắn bóp lấy tay của mèo trắng có chút dùng thêm chút sức, âm thanh meo ô lập tức ngừng lại.
"Tìm thấy Thang Viên không?"
Giọng nói của nữ tử váy đỏ vang lên.
Lục Diệp đưa con mèo trắng trong tay tới.
"Để nó xuống đi."
Nữ tử váy đỏ phân phó.
Lục Diệp làm theo, mèo trắng vừa thoát khỏi Lục Diệp, đã hóa thành một bóng trắng chạy vội ra ngoài, hiển nhiên là rời nhà trốn đi, nhưng một sợi tơ màu đỏ lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bay ra, trực tiếp trói nó lại.
Trong tiếng giãy giụa tuyệt vọng và tiếng kêu của mèo trắng, nó trực tiếp bị kéo về phía nữ tử váy đỏ.
Lục Diệp nhìn mừng thầm, tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay!
Bắt con mèo về, nữ tử váy đỏ đặt nó lên trên chân của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, con mèo cũng giống như nhận mệnh nằm xuống, không giãy dụa nữa.
Hình ảnh tưởng tượng nó cáo trạng với nữ tử váy đỏ, sau đó trả thù mình cũng không xảy ra.
"Các ngươi làm rất tốt."
Cô gái váy đỏ mở miệng lần nữa.
Khi tiếng của nàng vừa dứt, Lục Diệp mơ hồ cảm giác mình đã thoát khỏi một tầng trói buộc vô hình, quay đầu nhìn Cự Giáp một chút, Cự Giáp khẽ vuốt cằm, hiển nhiên cũng có một loại trải nghiệm giống với hắn.
Không biết đám người Sơ Tình có phải cũng thoát khỏi trói buộc của nữ tử váy đỏ hay không, nếu như bọn hắn không thoát khỏi thì chuyện kia cũng có chút thú vị.
"Không có chuyện gì khác, chúng ta cáo từ trước."
Lục Diệp nói xong nháy mắt ra hiệu cho Cự Giáp, hai người rất ăn ý nhanh chóng quay người rời đi.
Linh thể đặc biệt nữ tử váy đỏ này quá cường đại, không có cách nào chuyển hóa thành Trành Linh, ở chỗ nàng dễ chọc đại họa, Lục Diệp cũng không dám ở lâu.
Ai biết nàng có thể để cho mình đi tìm cái gì mà bánh trôi viên thịt nào nữa hay không, cho nên phải chuồn nhanh.