Chương 521: Địa Lao
Chương 521: Địa Lao
Chương 521: Địa Lao
Thân là một quỷ tu, cho tới bây giờ chém giết chính diện với người khác cũng không phải là chuyện khó khăn gì, nếu không phải lần này bị bất đắc dĩ thì nàng cũng sẽ không lộ ra thân ảnh ban đầu.
Trước đó, nàng và Xảo Vân đã liên thủ với Nhược Yên vây công Lục Diệp, biết thiếu niên này cường đại và khủng bố, cho nên đối phương nói ra câu chỉ cần cản hắn ba đao liền tha cho nàng không chết, Sơ Tình cũng không cảm thấy đối phương phun cuồng ngôn, đối phương thật sự có vốn liếng như vậy.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng mình ngay cả một đao của đối phương cũng không có đỡ được.
Một đao kia không có bất kỳ kỹ xảo nào đang nói, chính là áp chế tốc độ và lực lượng đơn thuần.
Áp lực kinh khủng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, Sơ Tình không vì vậy mừng rỡ, ngược lại rùng mình, ánh sáng màu lửa đỏ lại đang chảy xuôi trước mắt.
Một đao này là từ dưới đất mà lên, lưỡi đao vung lên va vào trên song kiếm của nàng, hổ khẩu vỡ toang, hai tay run lên, hai thanh đoản kiếm bay ra.
quỳ rạp xuống đất, Linh khí đã mất, Sơ Tình giương mắt nhìn thì thấy thiếu niên trước mặt đâm một đao thẳng về phía ngực của mình.
Đây là đao thứ ba!
Ngăn một đao này lại, đối phương thật sự sẽ buông tha cho mình sao?
Trong lòng không tự chủ được lóe ra ý nghĩ này.
Nàng đột nhiên cảm giác được mình rất buồn cười, khi phát hiện thiếu niên này ở trong sơn cốc, nàng nhìn thấy là cơ hội báo thù rửa hận cho Sơ Tuyết, nhưng một lần mai phục chẳng những không thể giết chết đối phương, ngược lại làm cho phe mình tổn thất nặng nề, sau đó giao phong càng làm cho bên phía Phong Hoa viện chết vô số.
Cho tới giờ khắc này, trước mắt nguy cơ sinh tử, nàng lại vẫn kỳ vọng kẻ địch thương hại?
Thì ra là mình không vô cảm không sợ như trong tưởng tượng! Tử vong ở trước mặt, vẫn là muốn sống tiếp.
Một cây chủy thủ trống rỗng xuất hiện trên tay nàng, nàng không trốn tránh một đao này, bởi vì trốn không thoát, nhưng đây là cơ hội của nàng, nàng có bảo giáp hộ thân, một đao này của kẻ địch không giết chết nàng, chỉ cần nàng không chết thì đó chính là thời gian tử kỳ của kẻ địch.
Chùy thủ trong tay hiện lên linh quang, thuận thế cắt về phía cổ của Lục Diệp.
Chủy thủ dừng lại ở bên gáy Lục Diệp, toàn thân Sơ Tình lại giống như mất đi lực lượng, cuối cùng không động được chút nào, một đôi mắt bỗng nhiên co vào.
Nàng từ từ cúi đầu xuống, nhìn thấy trường đao hơi có vẻ nặng nề, không có chút sắc bén nào, đâm xuyên qua bảo giáp của mình, xuyên qua thân thể của mình.
Trong nháy mắt trường đao đâm vào thân thể, còn có ngàn vạn cái rễ gai bỗng nhiên sinh ra, đâm thủng cơ thể nàng trăm ngàn lỗ.
"Ai không muốn sống sót chứ?"
Lục Diệp nhàn nhạt mở miệng, chầm chậm rút ra Bàn Sơn Đao.
Thân thể Sơ Tình ngã nhào xuống đất, thần thái trong mắt nhanh chóng tiêu tan.
Đúng vậy, ai không muốn sống sót chứ? Thiếu niên cảnh giới tầng năm trên đỉnh Kim Quang kia cũng chỉ là muốn tiếp tục sống, lại có nhiều người muốn hắn chết như vậy, có lẽ giữa bọn hắn chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng có cừu hận gì... Cái ân oán này đến cùng là vì cái gì?
"Hống!"
Tiếng gầm giận dữ của Cự Giáp từ một bên truyền ra.
Lục Diệp lắc lắc máu tươi trên Bàn Sơn Đao, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Cự Giáp kia quả thực là đỡ lấy công kích của Nhược Yên, từng bước một bức nàng đến tuyệt cảnh, trước đó trên tay còn mang theo Linh khí phòng ngự, giờ cũng không biết bị hắn ném đến nơi nào rồi, khí huyết quanh người Cự Giáp sôi trào, huyết khí đỏ tươi cùng linh lực màu vàng đất giao nhau, lưỡi đao của Nhược Yên mặc dù lợi hại cũng rất khó tạo thành thương tổn thực chất đối với hắn, nhiều lắm chỉ là một chút vết thương da thịt.
Nhược Yên hẳn là bị Cự Giáp đánh một quyền, bởi vì vai trái sụp đổ xuống dưới, cả cánh tay đều mềm nhũn rũ xuống.
Nàng đang ra sức phản kháng, cuối cùng cũng chỉ là phí công.
Khi Cự Giáp bắt được trường đao của nàng, hồn nhiên không để ý vết thương trên tay bị cắt đứt, hung dữ kéo nàng đến trước mặt mình thì tất cả đều kết thúc.
Chân to của Cự Giáp đá vào trên thân thể nhỏ nhắn của Nhược Yên, trực tiếp đạp bay nàng ra ngoài, thân ở giữa không trung, trong miệng Nhược Yên phun ra máu tươi còn kèm theo khối nội tạng vụn.
Rơi xuống đất, Nhược Yên đã mất đi khí lực hành động, một cước của Cự Giáp kia trực tiếp đạp nửa cái mạng của nàng, xương cốt toàn thân không biết gãy bao nhiêu cái rồi.
Nhìn thấy Cự Giáp chiến đấu, đó là tiếng lòng cuồng bạo, rung động trực quan nhất.
Cự Giáp bỏ trường đao chộp vào trên tay xuống, bước nhanh đến phía trước, cúi người, bàn tay to lớn giữ đầu của Nhược Yên lại, nhấc Nhược y ên đang thở hổn hển lên, nhìn chằm chằm nàng, trong miệng và mũi phun ra sóng nhiệt cuồn cuộn, giống như một con hung thú đang cắn người.
Đôi môi Nhược Yên nhúc nhích, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng mà máu cuồn cuộn làm cho nàng chỉ có thể phát ra tiếng ùng ục ục.
Cự Giáp chế trụ đầu của nàng, hung hăng đập nàng xuống đất, một đám máu tươi trên mặt đất phun tung toé.
"Hống!"
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét.
Đại thù đã báo!
Khi Kỷ Viêm dẫn theo một đám người của Thần Ẩn cung đã tìm đến nơi đây, chiến đấu đã kết thúc, hai mươi người lấy Sơ Tình dẫn đầu này đã chết đi, mang ý nghĩa trận doanh của Vạn Ma Lĩnh hoàn toàn bị diệt.
Có lẽ còn có một số cá lọt lưới trốn đi, nhưng điều này đã không ảnh hưởng đến toàn cục, nếu như gặp phải thì thuận tay giải quyết, về phần tận lực đi tìm bọn hắn... Ý nghĩa không lớn.
Lục Diệp ngồi trên một bậc thang, phá giải cấm chế của túi trữ vật, Cự Giáp ngồi ở bên cạnh hắn, chia thịt khô cho Hổ Phách ăn.