Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 523 - Chương 523: Cảm Tạ Phong Hoa Viện

Chương 523: Cảm Tạ Phong Hoa viện Chương 523: Cảm Tạ Phong Hoa viện

Chương 523: Cảm Tạ Phong Hoa viện

Tiên Nguyên vệ Vân Hà cảnh này ít nhất cũng là cấp bậc thống lĩnh. Trong lòng Lục Diệp thầm suy nghĩ.

"giám sát đại nhân, lần này đến là có chuyện gì?"

Tiên Nguyên vệ kia liếc mắt nhìn lệnh bài trong miệng Hổ Phách, mở miệng hỏi.

Lục Diệp xem như hiểu rõ thân phận đại biểu của lệnh bài kia, nhưng mà hai chữ giám sát này có chút ý nghĩa sâu xa, cũng không biết phải giám sát thứ gì.

"Nghe nói bên này bắt một số người?"

Lục Diệp mở miệng.

Tiên Nguyên vệ kia gật đầu:

"Những người kia tự tiện xông vào thành Tiên Nguyên, không để kỷ luật vào mắt, làm cho dân chúng lầm than, Tiên Nguyên vệ cũng làm việc theo quy củ của thành chủ đại nhân."

Toàn bộ thành Tiên Nguyên không có một người sống, sao lại làm cho dân chúng lầm than được...

Lục Diệp biết những Tiên Nguyên Vệ này cho dù có chút linh trí thì ý thức cũng hồ đồ, bằng không cũng sẽ không tùy tiện tán đồng với vị đại nhân giám sát như mình.

Hắn đương nhiên sẽ không đứng tranh cãi với tên này, nhàn nhạt mở miệng nói:

"Ta phụng mệnh vị đại nhân kia, đến đây mang người."

"Vị đại nhân kia?"

Đầu tiên thì thống lĩnh Tiên Nguyên vệ hồ nghi, ngay sau đó giống như là ý thức được cái gì, cau mày nói:

"Địa lao chính là trọng địa của Tiên Nguyên vệ, cho dù là giám sát đại nhân muốn mang người đi thì cũng phải có thủ lệnh vị đại nhân kia mới được."

Lục Diệp không biết vị đại nhân trong miệng hắn là ai, nhưng vừa rồi hắn chỉ là lôi của nữ tử váy đỏ ra làm đại kỳ mà thôi, theo hắn nghĩ, nếu nữ tử váy đỏ có thể tùy tiện đưa một khối lệnh bài đại biểu thân phận giám sát cho mình, vậy địa vị trong thành này khẳng định không thấp.

Hiện tại đi tìm nữ tử váy đỏ để xin thủ lệnh là chuyện không thể nào, cho nên hắn thoáng thúc động linh lực, tay nắm chuôi đao dùng chút khí lực, mặt không thay đổi nói:

"Ta không cầm mệnh lệnh gì, chỉ có khẩu lệnh của vị đại nhân kia, nếu Tiên Nguyên vệ không thả người thì cũng được thôi, ngươi tự mình đi giải thích với vị đại nhân kia đi."

Vẻ mặt của Tiên Nguyên vệ trước mặt xoắn xuýt, rõ ràng có chút khó xử, điều này làm cho Lục Diệp hiểu rõ, nữ tử váy đỏ kia quả nhiên là tấm da hổ tốt.

"Thôi, đã là yêu cầu của vị đại nhân kia, có lẽ thành chủ đại nhân cũng sẽ không từ chối, đi theo ta."

Tên thống lĩnh Tiên Nguyên vệ nói như vậy, sau đó xoay người đặt tay lên đại môn nặng nề trước mặt.

Trên cửa chính hiện lên một đạo linh quang, có đường vân phức tạp phức tạp chảy xuôi, ngay sau đó chầm chậm mở ra.

Cách đó không xa, Kỷ Viêm nhìn thấy tình huống phía xa thì thở phào một hơi, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ Lục Diệp muốn ra tay đánh nhau với người khác, hắn đã lo lắng muốn chết, đã chuẩn bị để người của Thần Ẩn cung tiến đến tiếp ứng.

Lục Diệp đi địa lao cứu người là thỉnh cầu của hắn, nếu như bên kia gặp phải nguy hiểm gì, Thần Ẩn cung cũng không thể ngồi xem mặc kệ.

Cũng may tất cả đều thuận lợi.

Tiến vào trong địa lao, cửa lớn phía sau ầm ầm đóng lại, trong lòng Lục Diệp căng thẳng.

Nếu như đánh nhau thì chạy cũng không có nơi nào để chạy.

Cũng may là Tiên Nguyên vệ dẫn đường phía trước không có ý định đột nhiên gây khó khăn, dẫn Lục Diệp và Cự Giáp một đường xâm nhập xuống dưới.

Cửa vào địa lao là một cầu thang xoắn ốc, sâu khoảng hơn mười trượng.

Đi thẳng một hồi lâu, mới đi đến trong địa lao âm u, phóng tầm mắt nhìn tới, hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, chỉ có ở hai bên lối đi nhỏ có mấy cây đuốc tô điểm, ánh lửa yếu ớt chập chờn.

Có tiếng mắng chửi từ trong lao truyền đến, còn có tiếng gầm thét không cam lòng.

Lục Diệp đưa mắt nhìn qua, phát hiện một gương mặt có chút quen thuộc đang bò tới trước song sắt nhìn mình, vẻ mặt vui mừng không thôi.

Không sai, người này là người của Thần Ẩn cung, chính là một vị vừa rồi đi theo Kỷ Viêm, kết quả bị bắt vào.

"Người này."

Lục Diệp đưa tay chỉ vào tu sĩ Thần Ẩn cung kia.

Thống lĩnh Tiên Nguyên vệ vẫy tay một cái, một ngục tốt với bộ dáng linh thể lập tức xông tới, bên hông còn cài một nhóm lớn chìa khoá.

"Đem người ra."

Tên ngục tốt kia vội vã lên tiếng, lấy ra chìa khoá mở cửa nhà lao ra, tu sĩ Thần Ẩn cung kia đi nhanh ra ngoài, Lục Diệp nháy mắt ra hiệu cho hắn, để hắn đứng ở bên cạnh mình, tiếp tục đi về phía trước.

Thống lĩnh và ngục tốt của Tiên Nguyên vệ theo sát ở phía sau.

Đi ngang qua một gian nhà tù, Lục Diệp nhìn thấy, lập tức có một khuôn mặt tiều tuỵ kéo lên, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kinh hỉ, cao giọng nói:

"Vị đạo hữu cứu mạng!"

Lục Diệp quay đầu nhìn tu sĩ Thần Ẩn cung bên cạnh một chút, đối phương lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Lục Diệp nâng mu bàn tay của mình lên, lộ ra ấn ký chiến trường.

Vẻ mặt tu sĩ kia biến đổi, miễn cưỡng cười cười:

"Ta cũng là Hạo Thiên minh, còn xin đạo hữu cứu ta!"

Lục Diệp mặc kệ hắn, tiếp tục tiến lên.

Các tu sĩ bị giam giữ nghe được động tĩnh bên này, cả đám đều đứng ở cửa ra vào nhìn xung quanh, mỗi khi nhìn thấy một người, Lục Diệp lại để cho tu sĩ Thần Ẩn cung kia phân rõ ràng, quen biết thì cứu ra, không quen biết thì đóng dấu để đến xác định trận doanh của nhau, nếu như là Hạo Thiên minh thì cũng thuận tay cứu, về phần Vạn Ma lĩnh... Ai thèm quản bọn hắn sống chết.

Nhưng điều khiến Lục Diệp có chút cảnh giác là địa lao này có chút cổ quái.

Các tu sĩ bị giam giữ cũng không có thương thế rõ ràng, hiển nhiên đều không gặp phải đãi ngộ quá hà khắc, bọn hắn chỉ là đơn thuần bị nhốt ở chỗ này.

Nhưng ngoại trừ mấy tu sĩ Thần Ẩn cung vừa bị giam và thì những người khác đều tiều tuỵ không gì sánh được, vẻ mặt rất nhỏ tái nhợt, thậm chí nghiêm trọng ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, giờ phút này đang bị Cự Giáp vác trên vai.

Trên người bọn họ đều tràn ngập một luồng khí tức mục nát!

Lục Diệp càng cảm giác được, từ khi tiến vào trong địa lao này, hình như có thứ gì đó không thể nói rõ được đang chậm rãi trôi qua trong cơ thể mình, làm cho hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi uể oải.
Bình Luận (0)
Comment