Chương 565: Phó Ước
Chương 565: Phó Ước
Chương 565: Phó Ước
Bách Trận Tháp chẳng những không hoàn chỉnh, còn bị chia làm ba phần, một phần ở trong bản tông của Thiên Diễn tông, cũng chính là trong Cửu Châu, còn có một phần ở trong chiến trường Vân Hà, chiến trường Vân Hà là nơi Vân Hà cảnh mới có thể ra vào, nhưng tình huống kia khác với chiến trường Linh Khê rất lớn, các tông không có trụ sở, về phần cuối cùng thì không rõ tung tích.
Đây cũng là nỗi thống khổ trong lòng tất cả trận tu ở Cửu Châu, bởi vì xông vào Bách Trận Tháp có thể mang tới chỗ tốt cho trận tu thực sự quá lớn, tất cả trận tu đỉnh tiêm ở Cửu Châu đều từng thu hoạch được ở trong Bách Trận Tháp.
Sao thứ này lại biến thành ba phần, không ai biết được, từng có người đoán là bị cường giả chí cực dùng lực lượng cực lớn chặt đứt.
Nhưng bây giờ, cho dù là đại tu Thần Hải cảnh mạnh nhất Cửu Châu cũng không dám nói mình có thể phá hư Bách Trận Tháp, thứ kia gần như có thể xem như là một món bảo vật kỳ lạ, đó là bảo vật vượt qua cấp độ Linh Bảo.
"Nhất Diệp huynh, nếu như ngươi muốn tu hành Trận Đạo thì ta đề nghị ngươi tiến về bản tông, xông vào Bách Trận Tháp một lần, tất nhiên sẽ có lợi ích rất lớn đối với ngươi."
Đúng như Cổ Tham Dương suy nghĩ trước đó, sở dĩ Triệu Lập quay lại chính là muốn đào người, hắn không tin với nội tình của Thiên Diễn tông về trận đạo thì Lục Diệp sẽ không động lòng.
Nhưng sau khi trao đổi với Lục Diệp, hắn quả thật cảm thấy Lục Diệp nên đi Bách Trận Tháp một chuyến, Bách Trận Tháp cực kỳ kỳ lạ, thiên phú ở Trận Đạo càng cao thì càng có thể nhận được chỗ tốt lớn.
Đương nhiên, chỉ cần Lục Diệp nguyện ý đi Bách Trận Tháp thì mục đích của hắn đã đạt thành.
Trên thực tế, Lục Diệp quả thật khó có thể từ chối sự dụ hoặc như vậy, thông qua hành động ở Phong Hoa viện và Chiếu Nhật sơn trước đó, hắn đã nhận ra thiếu sót của mình.
Với tình huống trước mắt, trình độ của hắn về trận đạo vẫn không quá đủ, sau khi dùng loại kỹ xảo đặc biệt của mình để chui vào đại trận phòng ngự của kẻ địch thì đừng nghĩ tới việc dùng lại tiếp, vết xe đổ của Phong Hoa viện, các đại Vạn Ma Lĩnh nhất định sẽ nghiêm phòng tử thủ, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào.
Phá vỡ một cái lỗ thủng trên đại trận của người ta cũng có rất nhiều tai hại, lần trước có thể phá vỡ cũng có vận khí rất lớn, mà lỗ thủng bị phá vỡ chẳng mấy chốc sẽ bị sửa chữa, không có cách nào một lần xông vào quá nhiều người, nếu không Lục Diệp cũng sẽ không chỉ mang theo mười cái thể tu.
Hắn muốn phá trận tốt hơn, chỉ có hai con đường, một là nhanh chóng tăng cao tu vi, hắn có Động Sát linh văn, đây là ưu thế mà tất cả trận tu đều khó có được, dưới sự gia trì của Động Sát linh văn, hắn có thể điều tra đến chỗ hở của trận pháp rất dễ dàng, chỉ cần tu vi của hắn đủ, một đao chém xuống, mặc kệ trước mặt hắn là trận pháp gì, trực tiếp phá hết cũng không cần tốn tay chân gì.
Cái gọi là nhất lực hàng thập chính là đạo lý này, trên đời này không có cái gì mà lực lượng tuyệt đối không đánh tan được, một đao không đủ thì liền hai đao!
Đương nhiên, bây giờ nghĩ đến chuyện này vẫn là quá sớm, lúc trước hắn đã thử qua, thực lực không đủ, cho nên hắn muốn phá trận cũng chỉ có thể tăng lên tạo nghệ của mình ở trên trận đạo.
Bây giờ chỉ dựa vào việc học của mình, tiến độ đương nhiên không chậm, nhưng hắn muốn đạt thành mục tiêu dự trù của mình vẫn còn kém xa, cho dù bây giờ hắn có trở về Bích Huyết tông thỉnh giáo Vân phu nhân thì cũng chưa chắc có thể đạt được mong muốn.
Vân phu nhân là một Linh Văn Sư cực kỳ xuất sắc, nhưng tinh lực của một người có hạn, ở phương diện trận đạo, trình độ của nàng chưa chắc đã rất cao.
Nếu như Bách Trận Tháp thật sự có thứ huyền diệu như lời Triệu Lập nói, vậy thì tất nhiên là phải đi xông vào một lần.
Lục Diệp lấy ra Thập Phân Đồ của mình, điều tra vị trí trụ sở của Thiên Diễn tông, phát hiện cách nơi đây vẫn còn một khoảng cách, cho dù ngự khí phi hành cũng phải bay lên mấy ngày.
"Triệu huynh thịnh tình mời, vô cùng cảm kích, nhưng ta còn có chút chuyện cần xử lý, không bằng Triệu huynh về trụ sở trước đi, chờ ta làm xong chuyện của mình, lại đi quấy rầy?"
Triệu Lập nghe vậy mừng rỡ, đứng lên nói:
"Như vậy rất tốt, vậy ta sẽ trở về chờ tin tức của Nhất Diệp huynh."
Lục Diệp tự mình đưa hắn ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Triệu Lập tìm đến phòng báo cho Vệ Ly, cáo từ rời đi.
Mục đích của hắn đã đạt tới, đương nhiên không cần thiết lưu lại nhiều hơn.
Trong lầu các, Y Y vọt ra, không hiểu nói:
"Lục Diệp, chúng ta còn có chuyện gì phải xử lý?"
Gần đây nàng cũng không thấy Lục Diệp có chuyện gì gấp.
"Không có việc gì."
Lục Diệp lắc đầu.
"Vậy ngươi nói với người ta như vậy... A, ta hiểu rồi, ngươi không tiện từ chối người ta, cho nên đó là tìm cớ."
"Cũng không phải."
Lục Diệp cười cười:
"Chỉ là trước đó ta đã ra động tĩnh như vậy, ta sợ sau này khi chúng ta rời khỏi nơi này sẽ có phiền phức gì, nếu vị Triệu huynh kia hộ tống đi thì tất nhiên cũng sẽ bị cuốn vào trong đó, còn không bằng để hắn đi trước một bước."
"Thì ra là như vậy, ngươi nghĩ thật nhiều."
Y Y hiểu được:
"Vậy khi chúng ta rời khỏi nơi này, sẽ có phiền phức gì?"
"Ai biết được."
Loại chuyện này hắn cũng không thể xác định, chỉ có thể nói là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.