Chương 567: Cửu Cảnh Uy Tín Lâu Năm
Chương 567: Cửu Cảnh Uy Tín Lâu Năm
Chương 567: Cửu Cảnh Uy Tín Lâu Năm
Trước đó Lục Diệp định chờ sau khi tấn thăng đến tầng chín cảnh mới rời khỏi chỗ ở của Thần Ẩn cung, cũng nhân cơ hội này tránh đầu gió.
Nhưng Triệu Lập nói tới Bách Trận Tháp, đối với hắn hấp dẫn quá lớn, lần này không thể kiềm chế được.
Trước mắt có kẻ địch âm thầm rình mò, Lục Diệp cũng không sợ, chỉ cần một phương Vạn Ma Lĩnh ngầm thừa nhận làm việc theo quy củ thì sẽ không có cách nào làm gì được hắn.
Sợ là hành động sợ chó cùng rứt giậu của Vạn Ma lĩnh.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, loại cảm giác như có như không kia mới biến mất.
Cho dù bố trí của Vạn Ma Lĩnh có chu đáo chặt chẽ thế nào thì cũng không thể có người theo dõi hắn bất cứ lúc nào, luôn có lúc mất đi bóng dáng của hắn.
Lục Diệp để cho Cự Giáp ghìm xuống, bay vào trong một khu rừng.
Giơ đống lửa lên, Cự Giáp từ trong túi trữ vật của mình lấy ra mấy khối thịt thú, chia cho Hổ Phách trước một khối, sau đó đặt những khối còn lại vào trong lò nướng.
Hắn làm những chuyện này rất quen thuộc, hiển nhiên là lúc đi theo Tư Mã Dương đã làm không ít chuyện này.
Rất nhanh, thịt nóng hổi, mùi thịt bay bổng, Cự Giáp lại không biết lấy từ đâu ra một chút gia vị và muối ăn, rắc vào trên những thịt kia.
Mùi thơm càng ngày càng nồng đậm.
Không đợi thịt thú nướng chín hoàn toàn, Cự Giáp đã bắt đầu ăn như gió cuốn, nhưng trước đó, hắn cũng cầm cho Lục Diệp một khối.
Lục Diệp cũng không để ý nhiều, bắt đầu ăn quên cả trời đất với hắn.
Loại phương thức ngoạm miếng thịt lớn này là rất được Cự Giáp ưa thích, mấy ngày nay đều trở nên thân cận với Lục Diệp hơn rất nhiều.
Lục Diệp phát hiện một vấn đề, đó chính là mấy người trong trận doanh phe mình, ngoại trừ Y Y ra thì giống như đều là ăn nhiều.
Hắn và Hổ Phách cũng không cần nói, hoàn toàn ăn đan dược đắt, giai đoạn hiện nay mỗi ngày tiêu hao hết bốn năm mươi hạt linh đan.
Trước kia, Cự Giáp không phục dụng Linh Đan, bởi vì Tư Mã Dương không cho hắn, tu vi mà hắn có được hôm nay đều là do tự mình ngồi xuống phun ra nuốt vào linh khí .
Bây giờ đi theo Lục Diệp, Lục Diệp đương nhiên sẽ không hẹp hòi như Tư Mã Dương, linh đan bao no, Cự Giáp liền phục dụng thoải mái, nhưng hắn tiêu hao linh đan không tính là quá nhiều, bởi vì phục dụng quá nhiều linh đan sẽ ảnh hưởng đến sự tinh khiết của linh lực.
Một bữa cơm no, ăn hai người một hổ vừa lòng thoả ý, Lục Diệp lại lấy ra lân giáp kia, trước tiên mình hút một đạo tơ máu trong đó, lại hút một đạo cho Hổ Phách và Cự Giáp.
Trước kia, hắn không dám làm như vậy, mỗi lần đều là ở trong phòng luyện công tu hành, đặt lân giáp vào trong Tụ Linh Trận, để huyết khí vụ hóa, từ từ hấp thu luyện hóa.
Nhưng khi tu vi của hắn tăng lên cùng với lực lượng thần hồn tăng cường, như vậy trực tiếp cắn nuốt cũng không quan hệ gì.
Hổ Phách cũng thế, từ khi trở về từ thành Tiên Nguyên, hút huyết tuyến trong lân giáp sẽ không trực tiếp cứng rắn như trước đây, từ điểm này mà xem, lực lượng thần hồn tăng cường mang đến rất nhiều chỗ tốt không tưởng tượng được.
Lục Diệp suy nghĩ, bây giờ mình lại tiến vào Thận cảnh thì di chứng hẳn là không nghiêm trọng như trước đó, trước kia mỗi lần hắn từ trong Thận cảnh chui ra đều sẽ đau đầu như muốn nứt.
Nhưng gần đây hắn vẫn luôn say mê trận đạo, cũng không đi đến Thận cảnh để ma luyện bản thân.
Tắt lửa, Cự Giáp ngồi xuống tu hành, Lục Diệp thì bưng lấy một quyển sách, ngay cả Hổ Phách cũng nằm ở bên cạnh nghiên cứu ánh trăng, đã truyền ra tiếng ngáy.
Một bóng dáng nhỏ gầy từ ngoài trăm trượng lặng yên không một tiếng động sờ soạng tới, bóng dáng này gần như hoàn toàn dung nhập vào trong không gian xung quanh, không hiện hành tung, ngay cả khí tức và sinh cơ cũng bị một lực lượng không tên ngăn cản, không tiết lộ ra ngoài, thân thể của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, cho dù giẫm trên lá cây cũng sẽ không phát ra một chút tiếng vang.
Tốc độ của hắn không tính là chậm, gần như là tốc độ đi đường của một người bình thường, hiển nhiên là vô cùng có lòng tin đối với năng lực ẩn nấp của bản thân.
Trước đó, Vạn Ma Lĩnh bị mất dấu Lục Diệp, chỉ biết là hắn biến mất ở gần đây, vị trí cụ thể ở đâu thì không ai biết, bây giờ, bên phía Vạn Ma Lĩnh có không ít người đang âm thầm tìm kiếm, những người này đều không ngoại lệ, đều là quỷ tu, bởi vì chỉ có quỷ tu thích hợp làm loại chuyện này nhất.
Núp trong bóng tối, quỷ tu này nhìn chằm chằm vào bóng dáng
Bởi vì chỉ cần hắn có thể giết thiếu niên tên là Lục Nhất Diệp này thì có lẽ hắn sẽ có hi vọng với Vân Hà cảnh!
Lần trước, vì để cho Bích Huyết tông xoá tên, các đại tông môn của Vạn Ma Lĩnh liên thủ phát ra giải thưởng cực kỳ phong phú, phân lượng của giải thưởng kia đủ để cho bất luận là một tu sĩ nào hưởng dụng cả đời, lần này cũng giống như thế, tuy phân lượng của phần thưởng không nặng như lần trước, nhưng đã đủ để hắn mua lấy một trăm hạt Phá Chướng Đan, có nhiều Phá Chướng Đan như vậy là có thể mở ra linh khiếu tiếp theo, đạt thành yêu cầu tấn thăng Vân Hà.
Một ngày này, hắn đã chờ đợi trọn vẹn 30 năm!
Ở trong cấp độ Linh Khê cảnh này, có một quần thể cực kỳ đặc biệt, được các tu sĩ xưng là uy tín lâu năm cảnh!
Chuyện này không liên quan đến khen chê, chỉ là một cách gọi rất chuẩn xác.
Không phải mỗi một Linh Khê cảnh đều có tư cách tấn thăng Vân Hà, linh khiếu này càng mở ra càng khó khăn, mỗi người đều có cực hạn của mình.