Chương 584: Đều khóc cho ta 2
Chương 584: Đều khóc cho ta 2
Chương 584. Đều khóc cho ta 2
Nghe Nguyễn Linh Ngọc nói, Hoa Từ trực giác cảm thấy tâm tình của mình hung hăng trầm bổng một chút, đưa tay điểm vào ấn ký chiến trường của mình, quả nhiên, lạc ấn Lục Diệp không biến mất, lại không yên lòng, nàng truyền một tin tức ra ngoài, sau khi nhận được tin tức trả lời mới tính là an tâm.
Mặt ngoài nàng tuy không thay đổi gì, nhưng thân thể mềm nhũn ngồi sụp xuống đất, hai mắt lập tức biến đỏ, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra.
"Hoa Từ tỷ!"
Nguyễn Linh Ngọc sợ hãi, đã nói Lục Diệp là giả chết, sao phản ứng còn lớn như thế?
Nếu như Lục Diệp ở đây thì chắc chắn sẽ tán thưởng Hoa Từ diễn kịch giỏi.
Nửa ngày sau, một chỗ yên lặng của Bích Huyết tông, Hoa Từ mang theo một chút cốt cán trong tông tụ tập ở đây.
đốt vàng mã...
Liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, Hoa Từ ném tiền giấy vào trong đống lửa, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Trần Dục, Khổng Ngưu, Cố Dương, Hà Tịch Âm, Chu Văn Bác, La Kỳ Thắng, ai gặp nàng đều bị kéo vào, biểu hiện vô cùng quái dị.
Bọn họ đều là sớm được tin tức, biết trước mắt Lục Diệp cũng chưa chết, nhưng hiện tại Hoa Từ khóc đến sưng cả hai mắt, làm cho bọn hắn cũng không biết Lục Diệp đến cùng có chết hay không.
"Tất cả khóc cho ta!"
Hoa Từ nhẹ nhàng phân phó một câu đốt tiền giấy.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Trần Dục khóc rống lên:
"Ngũ sư huynh ngươi chết thật thê thảm!"
Liên tiếp tiếng la khóc vang lên, gia hỏa Cố Dương này vừa khóc vừa đốt vàng mã, còn một bên lẩm bẩm:
"Hồn quy lai hề, hồn quy lai hề..."
Hà Tịch Âm rất muốn cười, sau đó Hoa Từ trừng mắt nhìn nàng một chút.
"hu hu hu..."
Hà Tịch Âm lập tức sợ hãi, hai tay vuốt mắt, lê hoa đái vũ.
Phùng Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không nhịn được muốn reo hò một tiếng, Thiên Đạo luân hồi, thiện ác cuối cùng cũng có báo!
Từ khi bị Lục Diệp bắt đến đây, lại bị lừa mấy ngàn công huân, Phùng Nguyệt đã ở lại Bích Huyết tông, nàng không thể trở về Phùng gia được, trụ sở Phùng Thị bị mất ở trên tay nàng, nàng làm trấn thủ sứ phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn, nếu như trở về Phùng Thị, cho dù không bị xử tử thì kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là quân cờ làm thông gia, gả cho thế gia tu hành khác, sau này lại không có tiền đồ gì có thể nói.
Đây là kết quả mà nàng tuyệt đối không thể tiếp nhận, dù sao thì nàng cũng là người xem như là trấn thủ sứ, sao có thể nhận mệnh như vậy được?
Mặc dù ở lại Bích Huyết tông này không danh không phận, nhưng bởi vì thân phận y tu của nàng nên người trong tông vẫn đối xử tốt với nàng, tài nguyên trong tông chưa từng thiếu nàng, những ngày này, thực lực của nàng đã có chỗ tăng lên.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy khó giải quyết chính là công huân, tu vi của nàng bây giờ cũng đã là tầng tám, sắp đến tầng chín rồi, nếu không có đầy đủ công huân thì sẽ không mua được công pháp Thiên cấp.
Nhớ tới việc mình hiến ra 4000 điểm công huân, Phùng Nguyệt rất uỷ khuất, vốn là nàng để dành để mua công pháp...
Cũng may Lục Nhất Diệp đáng giận kia bị độc chết, sau này Bích Huyết tông là do Hoa Từ đương gia làm chủ, tâm tình của Phùng Nguyệt nhất thời tươi đẹp hơn rất nhiều.
Vụ Châu, bản tông Thiên Diễm tông, khói mù trùng điệp bao phủ, bầu không khí ngưng trọng.
trụ sở bị công chiếm làm cho Thiên Diễn tông tổn thất thật lớn, tuy tu sĩ Vạn Ma lĩnh sau khi giết vào Thuỷ Uyên đều đã thối lui, nhưng trùng kiến trụ sở cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, ít nhất nhất phải tích luỹ đủ công huân, bố trí tốt đại trận phòng ngự mới có thể suy nghĩ đến mặt khác.
Hơn nữa vì phòng bị Vạn Ma Lĩnh bên kia có mai phục gì, trước mắt Thiên Diễn tông là cấm các đệ tử tiến vào chiến trường Linh Khê.
Thậm chí ngay cả đại trận của bản tông cũng đã mở ra, ngăn cách trong ngoài, bây giờ Thiên Diễn tông có thể nói là hoàn toàn phong bế, người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được, ngay cả tin tức cũng không có cách nào truyền lại.
Chuyện này hiển nhiên là có liên quan đến chưởng ấn sứ của Bích Huyết tông làm đại náo một trận, điều này sẽ đưa đến việc trên dưới Thiên Diễn tông có nhiều phê bình kín đáo đối với Bích Huyết tông.
Lục Nhất Diệp kia bị độc chết cũng không phải là điều mà bọn hắn muốn nhìn thấy, chưởng ấn sứ của Bích Huyết tông đã gây sự với bản tông như vậy, quả thực có chút cố tình gây sự.
Nghe nói trận chiến đó đã làm cho Đại trưởng lão Bạch Thiên bị thương, bây giờ đang tĩnh tâm tu dưỡng.
Nơi ở của Bạch Thiên, Lục Diệp, Cự Giáp và Triệu Lập đều được an bài ở đây.
Trải qua một phen trị liệu của Thuỷ Uyên, Cự Giáp và Triệu Lập đều đã tuần tự tỉnh lại, Cự Giáp không có gì đáng ngại, ngược lại là Triệu Lập cực kỳ suy yếu, nhưng có thể tỉnh cũng đại biểu đã vô sự, nữ y Chân Hồ cảnh kia đã cẩn thận điều tra tình huống của Triệu Lập, xác định trong cơ thể hắn không có độc tố còn sót lại, hiện tại suy yếu chỉ là bởi vì thủ pháp chữa thương của Thuỷ Uyên mang theo di chứng, chỉ cần tu dưỡng một hồi thì không sao.
Điều này làm cho mấy người Vu Khiếu yên tâm.
Trong Tàng Thư lâu, Lục Diệp kiết thúc đưa tin cho Nhị sư tỷ, suy nghĩ tản ra.
Chuyện phát triển hoàn toàn không giống với những gì hắn tưởng tượng ban đầu.
Lúc trước, hắn muốn nhị sư tỷ và chưởng giáo cùng nhau làm một vở kịch, vốn chỉ nghĩ đến tâm tình cực kỳ bi ai của hai vị này cũng đã đủ rồi, nhưng ai biết nhị sư tỷ lại ra tay với Vu Khiếu, thấy phản ứng của Vu Khiếu, hắn hiển nhiên rất ngơ ngơ, mơ hồ đánh một trận với nhị sư tỷ.