Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 586 - Chương 586: Nguyệt Hoa Phiêu Ngô 2

Chương 586: Nguyệt Hoa Phiêu Ngô 2 Chương 586: Nguyệt Hoa Phiêu Ngô 2

Chương 586. Nguyệt Hoa Phiêu Ngô 2

"Loại chuyện này không cần phải hành động vội vàng, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì hậu quả khó mà lường được."

Bạch Thiên nghiêm mặt căn dặn, mặc dù Lục Diệp không phải là đệ tử của Thiên Diễn tông, nhưng mấy ngày nay biểu hiện ra thiên phú cực cao ở trên Trận Đạo, Bạch Thiên là người ái tài, lúc này mới căn dặn như vậy.

Bởi vì làm như vậy thực sự quá nguy hiểm.

Mức độ nguy hiểm của việc tạo ra Động Sát Linh Văn trong hai con ngươi không thua gì tạo ra Tụ Linh Linh Văn trong linh khiếu.

Từ xưa đến nay có nhiều Linh Văn sư như vậy, nhiều đời nghiên cứu truyền thừa, không thể chỉ có Lục Diệp là người thông minh, tiền bối Linh Văn sư cũng từng nghĩ tạo dựng Tụ Linh Linh Văn ở trong linh khiếu, tăng lên hiệu suất tu hành, đồng dạng cũng nghĩ tạo dựng Tụ Linh Linh Văn ở trong hai con ngươi, điều tra bí ẩn mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Không ai có thể dám làm như vậy, bởi vì cho dù là Linh Văn sư xuất sắc đến đâu thì cũng không dám đảm bảo khi mình tạo dựng ra Linh Văn thì nhất định sẽ thành công, đồng thời, tạo dựng ra Linh Văn càng nhỏ thì độ khó càng lớn, nếu như không cẩn thận tạo dựng thất bại thì linh lực tất nhiên sẽ bạo loạn.

Nếu như xuất hiện loại tình huống này, đó chính là linh khiếu bị tổn hại, hai mắt mù lòa.

Cho nên loại tưởng tượng này cơ bản đều chỉ tồn tại ở trong lý luận, không ai dám làm như vậy, cho dù là Linh Văn đại sư như Vân phu nhân thì nàng cũng không chắc chắn có thể làm được.

Lục Diệp không giống vậy, hắn thúc đẩy linh văn trên Thiên Phú Thụ là không có khả năng thất bại, cho nên có thể không kiêng kị gì cả.

Nếu như Động Sát linh văn là do hắn học được từ trên sách thì hắn cũng không dám làm như vậy.

Lo lắng của Bạch Thiên hắn cảm nhận được, nhưng loại chuyện này không có cách nào giải thích, mà mấy ngày gần đây khi đi theo Bạch Thiên tu hành Trận Đạo, hắn đều là thông qua năng lực của bản thân để quan sát chỗ hở của trận pháp, chờ sau khi phán đoán một chút, lại thúc đẩy Động Sát linh văn để tiến hành nghiệm chứng, có đôi khi phán đoán đúng, có đôi khi đánh giá ra sai, bởi vậy có thể hấp thu một chút giáo huấn, tăng lên kinh nghiệm phá trận của mình.

Nói xong đã căn dặn, Lục Diệp có nghe vào hay không, đó chính là chuyện của hắn, Bạch Thiên không nói thêm lời, tiện tay đánh một chiêu, trên tay xuất hiện một cây cờ nhỏ:

"Hôm nay chúng ta nói một câu trận kỳ cùng trận cơ..."

Lục Diệp vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

Ngày ngày trôi qua, ban ngày ở chỗ Bạch lão tu hành Trận Đạo, đến ban đêm thì tự mình tu hành, đồng thời cũng đang nghiên cứu thư điển do Vân phu nhân mang ra, xác minh sở học của bản thân.

Bên Bạch lão cực kỳ thanh tịnh, bởi vì ở trong Thiên Diễn tông, địa vị của hắn rất cao, mặc dù hắn không phải tông chủ, nhưng cho dù là Vu Khiếu thấy hắn cũng phải có lễ, cho nên mấy người Lục Diệp trốn ở đây cũng không có ai phát hiện ra.

Còn nữa, bây giờ nghe đồn lúc trước đó Bích Huyết tông đại náo làm Bạch Thiên bị dư ba gây thương tích, mỗi ngày y tu trong tông đều sẽ đến đây thay Bạch lão chữa trị, lúc này ai dám tới quấy rầy hắn.

Cự Giáp cả ngày ngồi xuống tu hành, tuy hoàn cảnh tu hành ở đây không tốt như chiến trường Linh Khê, nhưng hắn lại không thể lãng phí một chút thời gian.

Tình huống của Triệu Lập cũng đang ngày càng chuyển biến tốt đẹp, mà trải qua trị liệu của Tẩy Hồn Thuỷ, chỗ tốt tiềm ẩn cũng chầm chậm lộ ra, mấy ngày nay Triệu Lập phát hiện một chút biến hóa, bản thân cũng có vẻ mạnh hơn về khống chế linh lực, mà năng lực nhận biết cũng tăng lên, điều này làm cho hắn nghĩ mãi mà không ra, mình trở về từ cõi chết một lần, sao còn nhân hoạ đắc phúc.

Nhưng mỗi lần nhớ tới chuyện trụ sở bị công chiếm, hắn đều đau lòng khó nhịn, mặc kệ nguyên nhân gì, trụ sở của Thiên Diễn tông đều là mất ở trên tay hắn, đây là sự thật không thể chối cãi.

Trong một đêm này, Lục Diệp đang xem sách tu hành, Y Y bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào, vội vàng hô:

"Lục Diệp Lục Diệp."

Lục Diệp giương mắt nhìn nàng.

Y Y nói:

"Không biết Cự Giáp và Hổ Phách đang làm gì, ngươi mau đi xem một chút đi."

Một lát sau, Lục Diệp đi theo Y Y đến một vách đá nhô ra, dưới vách đá này chính là vách núi đen như mực.

Giờ phút này, trăng lên giữa trời, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống.

Trên tảng đá phía trước, Cự Giáp và Hổ Phách đều quỳ xuống đất, đầu lâu ngẩng lên, khi thì ngẩng đầu, khi thì cúi đầu, quỷ dị chính là có ánh trăng ở trên đỉnh đầu bọn họ, theo hô hấp của một người một thú phun ra nuốt vào, bị hút vào trong bụng.

Ánh trăng kia như dây lụa trong suốt thuần trắng, nhẹ nhàng vũ động, nhìn từ xa lại, giống như giữa thiên địa có thêm một cầu nối trăng hoa.

Mà khi Cự Giáp và Hổ Phách phun ra nuốt vào, trên người cả hai đều mặc một tầng huỳnh quang nhàn nhạt trên giáp trụ.

Lục Diệp nhíu mày.

"Bọn họ không sao chứ?"

Y Y mở miệng hỏi.

"Khi nào thì bắt đầu?"

"Mấy ngày trước đây."

Lục Diệp ban đêm đều đang tu hành đọc sách, cho nên bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn cũng không rõ ràng, nhưng giữa Y Y và Hổ Phách vẫn luôn có cảm giác chém không đứt, Hổ Phách có chuyện gì thì Y Y cũng có thể biết.

Từ mấy ngày trước, Cự Giáp đến ban đêm đã chạy đến đây, Hổ Phách cũng sẽ đi theo, thời điểm ban đầu, Cự Giáp chỉ là ngồi xuống tu hành ở đây, không có gì không đúng lắm, Y Y cho là hắn ở trong phòng nhàm chán, cho nên muốn đổi hoàn cảnh.

Nhưng từ ba ngày trước, chuyện cũng có chút không thích hợp.

Ngày thường Cự Giáp ngồi xuống tu hành có thể không nhúc nhích chút nào giống như pho tượng, không biết làm sao uốn qua uốn lại, giống như làm sao cũng không thoải mái, liên tiếp biến đổi rất nhiều loại tư thế, cuối cùng tìm được loại tư thế quái dị này.

Hổ Phách cũng có học giống hắn.

Giờ phút này, một người một thú khi thì ngẩng đầu hít thở, khi thì cúi đầu thổ khí, động tác cực kỳ đồng bộ, theo bọn hắn phun ra nuốt vào, ánh huỳnh quang trên người cũng bắt đầu chớp hiện không chừng.
Bình Luận (0)
Comment