Chương 614: Tam Trưởng Lão Chết Rồi
Chương 614: Tam Trưởng Lão Chết Rồi
Chương 614. Tam Trưởng Lão Chết Rồi
Có thể nói, lão giả trước mắt nhìn như đang đơn đả độc đấu cùng Lục Diệp, nhưng trên thực tế Lục Diệp còn có trợ thủ trong bóng tối là Y Y.
Lực lượng trợ thủ này sinh ra tác dụng trí mạng nhất.
Thủ đoạn của Lục Diệp, lão giả có thể phòng bị ngăn cản, nhưng Y Y lại hoàn toàn không nhìn thấy.
Một lát sau, bên trong Cửu Giới đồ, ông lão miệng lớn thở hổn hển, thương thế trên người lão không nhiều lắm, chỉ có ba đạo.
Nhưng ba vết thương này đều vô cùng nghiêm trọng, một vết thương nghiêm trọng nhất xuyên qua từ phổi phải, chỉ là vết thương này không tính ghiêm trọng, nhưng trong nháy mắt khi Lục Diệp đâm một đao vào, linh văn sinh ra phá hư mới là khủng bố.
Lão già giờ phút này thở dốc giống như trâu.
Hắn tập tễnh đứng dậy, tầm mắt mơ hồ nhìn thiếu niên phía trước từng bước một đi về phía mình, đứng vững ở trước mặt mình một trượng.
Cho dù đến lúc này, lão giả cũng không có ý định ngồi chờ chết, lão liều mạng dùng một tia lực lượng cuối cùng toàn thân, linh lực quanh thân tuôn ra, một kiếm đâm tới phía trước.
Cùng lúc đó, Lục Diệp vọt tới trước, trên Bàn Sơn Đao có linh lực màu lửa đỏ.
Hai bóng người lướt qua nhau, Lục Diệp vẩy vết máu trên thân đao, từ từ cắm đao vào vỏ.
Phía sau truyền đến tiếng ngã xuống đất.
Tu sĩ của Cửu Châu, mặc kệ là Vạn Ma lĩnh hay là Hạo Thiên minh, phần lớn đều có một cái bệnh chung. Đó chính là không nói nhiều hay cầu xin, tu vi càng cao tình huống càng rõ ràng, đây là kết quả mà hai đại trận doanh không ngừng đối kháng trong thời gian dài tới nay.
Bởi vì bất luận người bên nào bị bên kia đánh bại, nếu như không có cơ hội chạy trốn, cơ bản là không có khả năng sống sót, cầu xin tha thứ đều vô dụng.
Dưới thân lão giả bị máu tươi nhuộm đỏ, con mắt trợn tròn, tràn đầy khó hiểu cùng không cam lòng.
Nghĩ đến tu vi cường đại của Chân Hồ cảnh, cưỡng ép giết vào chiến trường Linh Khê, vốn là muốn vì tông môn, diệt trừ tai họa lớn trong lòng Lục Diệp này, kết quả lại chết trên tay Lục Diệp.
Điều này có phần chết không nhắm mắt.
Một điểm quang mang đỏ sậm đến hầu như đen kịt từ trong thi thể lão giả bay ra, rơi vào mu bàn tay Lục Diệp.
Đây là lần đầu tiên Lục Diệp chứng kiến loại quang mang màu sắc này, trước kia giết địch, cơ bản đều là quang mang màu đỏ không khác gì màu đen.
Biến hóa hào quang, hiển nhiên là vì tu vi Chân Hồ cảnh của lão giả, dù cho lão tiến vào Linh Khê chiến trường chỉ có thể thi triển ra thực lực Thiên Bát, cũng không sửa đổi được sự thật bản thân lão là Chân Hồ cảnh.
Cũng không biết là có thể xem là giết Chân Hồ Cảnh hay không.
Lục Diệp điều tra công huân của bản thân, phát hiện công huân của mình lập tức tăng thêm khoảng bảy tám trăm điểm.
Tu sĩ đẳng cấp cao mạnh mẽ giết vào Linh Khê chiến trường cũng không thể muốn làm gì thì làm, sự cân bằng và áp chế của thiên cơ khiến họ chỉ có thể phát huy ra chiến lực đỉnh phong của bản thân ở Linh Khê cảnh, hơn nữa mỗi lần giết một người đều sẽ bị Diệt Hồn Thần Lôi trừng phạt, giết càng nhiều thì trừng phạt càng nghiêm trọng.
Đến lúc nhàn rỗi, tu sĩ cấp cao sẽ không dễ dàng tiến vào chiến trường Linh Khê, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.
Lúc này đây Xích Huyết cốc hiển nhiên là bất đắc dĩ, nơi trú đóng sắp bị công chiếm, ngoại viện không cách nào đuổi tới, chỉ có thể do tu sĩ cao giai trong tông ra tay.
Nhưng lão giả có thực lực mạnh nhất vẫn bị Lục Diệp cùng Y Y liên thủ, mượn dùng Cửu Giới đồ giết chết.
Nếu chuyện này truyền đi, chắc chắn Xích Huyết cốc sẽ biến thành trò cười.
Trong Cửu Giới đồ, Lục Diệp vội vàng băng bó vết thương của bản thân, lại cất kỹ trường kiếm của lão giả, không nhìn thấy túi trữ vật, không biết là lão giả không mang theo trên người, hay là không có túi trữ vật.
Đại khái là vế sau, giống chưởng giáo cùng Thủy Uyên sư tỷ không có túi trữ vật, bọn họ có phương thức chứa đựng đồ của mình.
Hắn đưa tay nắm lấy thi thể máu thịt mơ hồ của lão giả kia, cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến đổi, tiếng động huyên náo một lần nữa truyền vào trong tai.
Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy chiến đấu bên kia hừng hực khí thế.
Vốn Xích Huyết cốc đã tử thương không ít, bất luận thế nào cũng không giữ được trụ sở, nhưng khi mấy cường giả Xích Huyết cốc tiến vào, bọn họ miễn cưỡng ổn định thế cục.
Khi Lục Diệp cùng lão giả kia chém giết, thế cục của Xích Huyết cốc lại trở nên ác liệt.
Chủ yếu là bốn cường giả kia không dám tùy ý giết người, bây giờ bọn họ có thể làm, chỉ là bị động ngăn cản tu sĩ hai tông tiến công.
Tu sĩ hai tông hiển nhiên nhìn ra điểm này, công kích càng không kiêng nể gì, khiến bốn người kia căm tức đến cực điểm.
Bọn họ đang đợi, chờ lão giả kia giết chết Lục Diệp, như vậy, cho dù đánh mất trụ sở cũng không sao, nhưng mà bọn họ nhất định không đợi được.
Cánh chim sau lưng Lục Diệp mở ra, phóng lên trời, bay tới nơi hai bên giao chiến, ném thi thể trong tay xuống.
Thi thể rách nát của lão giả rơi xuống đất, bắn ra một mảng lớn máu tươi.
Chiến trường đang huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh, sau đó kinh hô lên liên tiếp với tiếng kinh hô khó có thể tin.
"Tam trưởng lão!"
Một cường giả Xích Huyết cốc nhìn thi thể rơi xuống trước mặt, tròng mắt run rẩy kịch liệt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bích Huyết tông Lục Nhất Diệp bay giữa không trung, sau lưng có một đôi cánh màu lửa đỏ nhẹ nhàng huy động, trên tấm vải bông trần lộ ra vết máu, ánh mắt nhìn xuống lộ ra lạnh lẽo vô tận.
Tam trưởng lão chết rồi!
Không ai biết rốt cuộc hắn chết như thế nào, trên chiến trường vô cùng hỗn loạn này phát sinh quá nhiều chuyện, bọn họ đều chỉ chuyên chú đối phó với kẻ địch trước mắt, chỉ biết là Tam trưởng lão giết ra ngoài tìm Lục Nhất Diệp, kết quả không lâu sau thi thể Tam trưởng lão bị ném trở về.