Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 664 - Chương 664: Tôn Nghiêm Thể Tu 2

Chương 664: Tôn Nghiêm Thể Tu 2 Chương 664: Tôn Nghiêm Thể Tu 2

Chương 664. Tôn Nghiêm Thể Tu 2

Binh tu đối chiến với thể tu, tốt nhất là nên kéo dài khoảng cách, dùng ngự khí dây dưa, bởi vì trên người binh tu không bằng thể tu, thiếp thân nói rất dễ dàng ăn thiệt thòi.

Nhưng bọn hắn lại nhìn thấy cái gì đó, một tên binh tu mạnh mẽ chém vỡ phòng ngự Linh khí của một thể tu!

Phòng ngự linh khí của thể tu chính là tôn nghiêm của thể tu!

Hiện tại phần tôn nghiêm này bị chém nát, giẫm trên mặt đất.

Trận chiến này đánh vào thị giác tất cả mọi người, để mọi người khó có thể tưởng tượng.

Im lặng trong chốc lát, lại một tu sĩ cấp Thiên Cửu đi tới, hắn hơi cúi đầu, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm, nhìn xem trang phục kia thì là của một binh tu, có phải kiếm tu hay không thì không biết được, cũng không phải tất cả kiếm tu cầm kiếm đều là kiếm tu.

Người này không nói một lời, tốc độ lại càng lúc càng nhanh, chỉ mấy bước sau, thân hình giống như sấm sét bôn tẩu.

Khi kiếm quang phun trào, thân hình người này quấn ở trong kiếm quang, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm mang đâm về phía Lục Diệp.

Mặc dù một kiếm này không quá mỹ lệ, nhưng một kích liều mình chém giết chân chính, sát cơ sắc bén đến gần như ngưng thành thực chất, làm cho toàn thân Lục Diệp như bị kim châm.

Người này là một kiếm tu hàng thật giá thật!

Kiếm mang thoáng qua, trong mắt Lục Diệp đã hiện lên Linh văn Động Sát, cùng lúc đó, một mặt Linh văn Ngự Thủ kiên cố hiện lên ở trước người.

Ầm...

Tiếng nổ nhỏ truyền ra, trường kiếm chống đỡ ở trên tay, phía sau là tiếng nổ liên miên không dứt, trong nháy mắt đó, không biết kiếm tu đâm ra bao nhiêu kiếm.

Cho dù Lục Diệp cực lực thúc đẩy linh lực duy trì ngự thủ linh văn thì trên nó cũng hiện đầy vết nứt.

Soạt một tiếng, Ngự Thủ vỡ nát, kiếm quang lướt qua Lục Diệp, đồng thời Lục Diệp cũng đánh xuống một đao.

Hai bóng người đưa lưng về phía đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều nhảy tới cổ.

Xùy... Một tiếng, trên cổ Lục Diệp hiện ra một chùm máu tươi, sau gáy càng là nhiều hơn một vết thương.

Phía sau hắn, thân thể của kiếm tu kia hơi lay động, sau đó ngã xuống đất.

Y tu của Đan Tâm môn cuống quýt tiến lên kiểm tra, phát hiện Kiếm Tu chỉ là một thân lực lượng hao hết, kiệt lực mà suy, mặc dù cũng bị thương, nhưng cũng không cần lo lắng cho tính mạng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt tu sĩ Đan Tâm môn xung quanh nhìn qua Lục Diệp trở nên phức tạp, nếu như nói trước đó chỉ là phẫn uất tức giận thì giờ phút này đã có thêm một tia bội phục.

Mặc kệ quan hệ giữa Bích Huyết tông và Đan Tâm môn như thế nào, cũng mặc kệ Lục Diệp có phải xuất thân từ Bích Huyết tông hay không, một tu sĩ Thiên Thất cấp có thể làm được trình độ này đã đủ để thắng tất cả mọi người.

Phải biết rằng, hai tu sĩ Thiên Cửu cấp xuất chiến đều là thê đội mạnh nhất trong Linh Khê cảnh của Đan Tâm môn, ngoại trừ Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền ra.

Dưới sự luân phiên chiến đấu như vậy mà cũng không phải là đối thủ, nếu không tận mắt nhìn thấy thì quả thực khó có thể tin được.

Nhìn qua thiếu niên đứng ở đó, cầm trường đao trong tay, trên người đầy máu tươi, đông đảo tu sĩ của Đan Tâm môn giống như thấy được một ngôi sao mới sắp từ từ bay lên.

Lại một người lặng lẽ đi ra khỏi đám người.

Mặc dù trong lòng bội phục, mặc dù biết chiến đấu không công bằng như vậy, nhưng trận chiến hôm nay liên quan đến mặt mũi của Đan Tâm môn, không đánh ngã Lục Diệp thì những người Đan Tâm môn này cũng sẽ cam lòng.

"Đủ rồi!"

Phong Nguyệt Thiền nhàn nhạt lên tiếng:

"Còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ sao?"

Tu sĩ vừa đi ra kia trầm mặc một chút, sau đó lui về trong đám người.

"Tất cả cút về tỉnh lại, tông môn cung cấp tài nguyên lớn để nuôi dưỡng các ngươi, các ngươi lại bỏ ra nhiều thứ cho tông môn."

Một đám tu sĩ yên lặng hành lễ với Phong Nguyệt Thiền, sau đó tâm tình nặng nề tán đi.

Trước đó, bọn hắn lấy thân là tu sĩ của Đan Tâm môn làm niềm kiêu ngạo, bởi vì tuy Đan Tâm môn là nhị phẩm, nhưng trụ sở ở chiến trường Linh Khê, cho dù là nhất phẩm của Vạn Ma lĩnh cũng không dám tùy ý gây hấn.

Đây là chuyện mà bất kỳ một nhà tông môn nhị phẩm nào cũng không làm được.

Nhưng hôm nay bọn hắn quả thực bị đả kích, một tu sĩ Bích Huyết tông mới Thiên Thất cấp, gần như treo tu sĩ Thiên Cửu cấp của bọn hắn lên đánh, mà Bích Huyết tông kia chỉ là tông môn cửu phẩm mà thôi.

Đây là sỉ nhục mà tất cả mọi người phải ghi khắc.

Muốn rửa sạch phần sỉ nhục này, vậy cũng chỉ có quyết chí tự cường, sau đó đánh trở về.

Đợi một đám tu sĩ của Đan Tâm môn tản đi, Phong Nguyệt Thiền mới bay xuống.

"Phong sư tỷ."

Lục Diệp thu đao vào vỏ, thi lễ một cái.

"Trước tiên chữa thương, sau đó đôi thân quần áo sạch, ta dẫn ngươi đi gặp tứ sư huynh của ngươi."

"Được rồi."

Bộ dáng này quả thật không thích hợp gặp người, mà vừa rồi hắn cũng nhìn thấy một kích của kiếm tu kia nhìn như nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế gần như là đi đến Quỷ Môn quan một chuyến.

Kiếm tu kia tập trung tất cả lực lượng vào một kiếm, sau một kiếm, kiếm tu kia kiệt lực mà ngã, đây hiển nhiên là một loại bí thuật, một kiếm như thế há có thể tùy tiện đón lấy.

Khí huyết trên ngực Lục Diệp lúc này đang quay cuồng, một thân linh lực cũng đang kích động không ngớt, trong thời gian ngắn khó mà lắng lại.

Nếu lại có tu sĩ Thiên Cửu tới khiêu chiến hắn, hắn chắc chắn sẽ thua.

Phong Nguyệt Thiền hẳn là nhìn ra điểm này, cho nên mới ngăn cản vị Thiên Cửu thứ ba khiêu chiến, nàng muốn mượn tay của Lục Diệp để gõ tu sĩ nhà mình, cũng sẽ không để cho Lục Diệp thật sự thua ở đây.

Bị Phong Nguyệt Thiền mang theo tiến về chỗ ở của nàng, sau khi tắm rửa một cái, lại được Phùng Nguyệt trị liệu một phen, vết thương trên cổ biến mất, thay lại quần áo sạch sẽ, lúc này mới tiến về phía sau núi ở Đan Tâm môn, nơi mà hẹn gặp Lý Bá Tiên.

Cảnh vật nơi này tĩnh mịch, vị trí vắng vẻ, một căn nhà gỗ đơn sơ chính là nơi ở hàng ngày của Lý Bá Tiên, đủ loại náo nhiệt không lọt vào được, có vẻ vượt ra khỏi trần gian.

Khi mấy người Lục Diệp chạy đến thì nơi này chính là khói bếp lượn lờ, hương khí bốn phía.

Lý Bá Tiên quấn một cái tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, làm cho Lục Diệp sững sờ.

"Tứ sư huynh ngươi..."

Lý Bá Tiên nói:

"Cũng không thể nói cho nhị sư tỷ biết, nếu không lần sau về tông sẽ không có cách nào ăn nhờ."

Lại chào hỏi mọi người:

"tùy tiện ngồi đi, một hồi là tốt rồi."
Bình Luận (0)
Comment