Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 666 - Chương 666: Huynh Đệ Nói Chuyện 2

Chương 666: Huynh Đệ Nói Chuyện 2 Chương 666: Huynh Đệ Nói Chuyện 2

Chương 666. Huynh Đệ Nói Chuyện 2

Húc nhật đông thăng, một ngày mới đến.

tắm rửa dưới ánh nắng ban mai, Lý Bá Tiên bỏ bình rượu uống sạch xuống, hăng hái nói:

"Tiểu sư đệ, ta ở chiến trường Vân Hà chờ ngươi!"

Lục Diệp thở dài một hơi, xem như đã đạt thành mục đích lần này tới Đan Tâm môn.

Đứng lên nói:

"Sư huynh cần phải chạy nhanh lên, nói không chừng ta rất nhanh sẽ có thể đuổi kịp ngươi."

"Vậy ngươi cần phải cố gắng!"

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Một lát sau, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền ở bên ngoài Đan Tâm môn tự mình đưa tiễn, Lục Diệp tế ra linh chu của mình, chở Cự Giáp và Phùng Nguyệt xông lên trời.

Mãi đến khi ánh sáng ngự khí kia biến mất ở trong tầm mắt, Lý Bá Tiên mới thu hồi ánh mắt lại.

"Nguyệt Thiền, ta đi ra ngoài một chuyến."

"Sư huynh muốn đi đâu?"

"Cuồng Đao môn!"

Có chút ân oán, nên chấm dứt.

Kiếm quang phóng lên tận trời, lao về một phương khác.

Trong lúc ngự khí phi hành, Lục Diệp thu được tin tức của Phong Nguyệt Thiền:

"Lục sư đệ, cảm ơn."

Lục Diệp cười một tiếng, không có tin tức trở về.

"Lục Diệp."

Thân hình Y Y lóe ra, rơi xuống trước người Lục Diệp, hiếu kỳ nói:

"Chúng ta chạy đến chỗ ở của Đan Tâm môn làm gì?"

"Đến thăm Tứ sư huynh."

"Không đúng."

Y Y lắc đầu:

"Một tháng trước, tứ sư huynh mới trở lại bản tông, mà lại... Nếu như ngươi thật sự chỉ đến thăm tứ sư huynh thì cần gì phải đánh nhau với tu sĩ Đan Tâm môn, làm quan hệ trở nên căng thẳng như vậy, ngươi nhất định là có mục đích gì đó."

Sau lưng Lục Diệp, Phùng Nguyệt cũng vểnh tai lên, nàng cũng cảm thấy lần này Lục Diệp đến Đan Tâm môn là có mục đích gì đó, chỉ là quả thực không đoán ra được.

"Vậy ngươi cảm thấy ta có mục đích gì?"

Lục Diệp hỏi lại.

Y Y nghiêng đầu nói:

"Chính là nghĩ mãi mà không rõ, cho nên mới hỏi ngươi."

Lục Diệp suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

"Linh khiếu của tứ sư huynh đã được tu bổ hoàn toàn, có thể tấn thăng Vân Hà, nhưng cho đến hôm nay hắn cũng không tấn thăng."

"Trước đó không phải nghe ngươi nói, hắn cần phải thích ứng một hồi sao?"

"Tu bổ linh khiếu cần phải thích ứng cái gì? Hơn nữa tứ sư huynh ở Linh Khê cảnh này lắng đọng mấy chục năm cũng không cần chờ đợi thêm nữa, hắn không tấn thăng là lo lắng về ta mà thôi."

Trước mắt Lục Nhất Diệp của Bích Huyết tông đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của các đại thế lực Vạn Ma lĩnh, bằng thực lực của Lục Diệp, ở trong vòng ngoài đã có thể nói là đánh đâu thắng đó, nhưng ở vòng hạch tâm lại có không ít người có thể thu thập hắn.

Nhưng Lục Diệp tóm lại là muốn tiến vào vòng hạch tâm, trong vòng hạch tâm, tu sĩ Thiên cấp chuyển tu công pháp tầng tầng lớp lớp, một khi tin tức hắn tiến vào vòng hạch tâm truyền ra, nhất định sẽ bị các loại nhằm vào.

Lý Bá Tiên không tấn thăng Vân Hà, đơn giản là lo lắng Lục Diệp không ứng phó được với cục diện này, cho nên muốn lưu lại ở chiến trường Linh Khê, làm hậu thuẫn vững chắc cho hắn.

Điều này, trước lúc Lục Diệp đưa tin cho Tứ sư huynh hỏi hắn khi nào tấn thăng Vân Hà thì đã đoán được.

Cho nên hắn mới có thể cố ý đi đến chỗ ở của Đan Tâm môn một chuyến, chính là muốn thuyết phục một phen trước mặt tứ sư huynh.

Nhưng điều khiến Lục Diệp không ngờ tới là mình tới trụ sở của Đan Tâm môn lại bị tu sĩ của Đan Tâm môn từ chối ở ngoài cửa.

Thiên ngôn vạn ngữ không bằng ra tay hành động, tu sĩ Đan Tâm môn đối mặt với ác ý của hắn, vậy hắn sẽ thuận thế đánh một trận, dùng cái này để triển lộ thực lực của bản thân.

Phong Nguyệt Thiền nhúng tay vào để kế hoạch của hắn tiến hành rất thuận lợi, lấy tu vi Thiên Thất vượt cấp đánh bại mấy vị tu sĩ Thiên Cửu cấp, thực lực như vậy triển lộ ra, tin tưởng Tứ sư huynh cũng có thể yên tâm rời khỏi chiến trường Linh Khê.

Nghe Lục Diệp giải thích một phen, Y Y mới bừng tỉnh đại ngộ.

"Trước đó ở bên phía Tứ sư huynh cũng không nghe các ngươi nói."

"Có một số việc không cần nói quá rõ."

Lý Bá Tiên nói một câu: Ta chờ ngươi ở chiến trường Vân Hà, Lục Diệp đã biết hắn đã có quyết định.

"Cái kia..."

Phùng Nguyệt đứng sau lưng Lục Diệp cách đó không xa bỗng nhiên nhẹ nhàng hô một tiếng:

"Ta muốn nói, vừa mới bắt đầu, bên kia đã có mấy đạo độn quang đi theo chúng ta, có phải chúng ta đã bị để mắt tới rồi hay không?"

Lục Diệp lạnh nhạt đảo qua, phát hiện phía sau quả nhiên có mấy đạo độn quang đi theo phía xa, lúc này Lục Diệp đã thay đổi phương hướng, nghênh đón về phía bên kia.

Mấy đạo lưu quang kia thấy thế, không những không tránh né, ngược lại còn tiến lên đón, khi khoảng cách giữa hai bên rút ngắn, một người đối diện hưng phấn hô to:

"Quả nhiên là Diệt Môn Chi Diệp kia!"

Nhục nhã vô tận làm cho một phương Vạn Ma Lĩnh bị đè nén đến mức gần như nổ tung, bọn hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này, chờ Lục Diệp tiến vào vòng hạch tâm, sau đó sẽ làm cho hắn đẹp mắt.

Không ai ngờ rằng, một ngày này lại tới nhanh như vậy!

Bây giờ giá trị sinh mệnh của Lục Diệp ở Vạn Ma Lĩnh đã không thấp, đỉnh tiêm của đông đảo tông môn Vạn Ma Lĩnh đã sớm bắn tiếng, phàm là người có thể chém giết Lục Diệp thì cũng có thể đạt được một khoản tài phú vô tận mà cả đời hưởng dụng.

Cho nên sau khi mấy người kia xác định thân phận của Lục Diệp thì mới có thể hưng phấn như vậy.

Nhưng người kia vừa mới hô lên, đã kinh hãi phát hiện có mấy đạo lưu quang ngự khí từ phía đối diện nổ bắn ra, cho dù người này đã hết sức trốn tránh thì vẫn không thể tránh được, lưu quang giống như tia chớp xuyên thẳng qua, mang theo một chùm nhiệt huyết, lúc này tu sĩ Vạn Ma Lĩnh này đã tuyệt khí bỏ mình, đầu to cắm xuống.

Y Y bay ra ngoài, vòng qua bên hông người này một vòng, cầm lấy túi trữ vật, lại thu hồi linh khí phi hành của đối phương.

Lại ngẩng đầu nhìn thì trên bầu trời giống như là một trận mưa máu, mấy tu sĩ Vạn Ma lĩnh đi theo đều mất mạng tại chỗ, tu sĩ Vạn Ma lĩnh cuối cùng bị chém kia càng chết không nhắm mắt, hắn không ngờ tu vi Thiên Bát cấp của mình lại không chặn được một đạo ngự khí của Diệt Môn Chi Diệp, cứ như vậy chết không rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment