Chương 672: Vụ Ẩn Sơn 2
Chương 672: Vụ Ẩn Sơn 2
Chương 672. Vụ Ẩn Sơn 2
Trong rừng sâu núi thẳm, mãnh thú chiếm cứ, nhưng cũng chất chứa rất nhiều bảo vật trân quý.
Cho nên Vụ Ẩn sơn ở toàn bộ vòng hạch tâm đều là một dãy núi rất nổi danh, rất nhiều tu sĩ thích tới đây thu thập dược liệu hoặc là bắt một ít yêu thú.
Nhưng mà nơi này cũng kèm theo một chút nguy hiểm, bởi vì nơi này chỉ tính yêu thú cấp bá chủ, đã chiếm cứ ba con!
Nhưng cũng may là linh trí của yêu thú cấp bá chủ rất cao, bình thường chúng nó đều cư trú ở trong địa bàn của mình, chỉ cần không xông vào địa bàn của chúng nó thì cơ bản cũng sẽ không gây ra địch ý gì.
Lục Nhất Diệp không đi những nơi khác, hết lần này tới lần khác tiến vào Vụ Ẩn sơn này, rõ ràng là nhờ vào đó để thoát khỏi sự đuổi giết của tu sĩ Vạn Ma lĩnh.
Điều này làm sao một phương Vạn Ma Lĩnh có thể nhịn được, trong lúc nhất thời hô bằng gọi hữu, không ngừng có tu sĩ Vạn Ma Lĩnh gia nhập vào hàng ngũ truy kích.
Ngày thường Vụ Ẩn sơn không tính là náo nhiệt, mấy ngày ngắn ngủi đã không biết có bao nhiêu tu sĩ xâm nhập vào trong đó, âm thanh huyên náo.
Bởi vì hoàn cảnh, các tu sĩ ngự không phi hành lúc tầm mắt bị ngăn cản, thân hình hạ xuống, tìm dấu vết truy tung.
Bên Vạn Ma Lĩnh có tổ chức hành động, rất nhiều quỷ tu giỏi về ẩn nấp hành tung bị ném vào trong Vụ Ẩn Sơn, tìm kiếm bóng dáng của Lục Diệp, nếu có manh mối, lập tức đưa tin.
Về phần những người khác thì chia thành từng đội ngũ nhỏ, không ngừng xâm nhập vào Vụ Ẩn sơn thăm dò, nhân số đội ngũ không giống nhau, nhưng ít nhất cũng có quy mô gần mười người, bởi vì nhân số một khi ít, cho dù có thể phát hiện Lục Diệp cũng chưa chắc có thể bắt được hắn.
Khoảng cách giữa đội ngũ và đội ngũ không tính là quá xa, bảo đảm có thể trợ giúp lẫn nhau bất cứ lúc nào.
Không thể không nói, bên Vạn Ma Lĩnh này an bài rất chu đáo chặt chẽ, ngay dưới an bài như vậy, một trận đuổi giết oanh liệt đã bắt đầu.
Ngu Thất là một trong những quỷ tu xâm nhập Vụ Ẩn sơn truy tìm tung tích của Lục Diệp, nhìn khắp toàn bộ vòng hạch tâm, tu vi không tính là quá cao, nhưng cũng không thấp, hiện tại đã mở 310 khiếu, có tu vi Thiên Bát, khoảng cách với Thiên Cửu còn thiếu năm mươi khiếu.
Khi tu hành mới bắt đầu, năm mươi khiếu không tính là gì, người hơi có chút thiên phú tu hành đều có thể điều khiển được năm mươi khiếu, nhưng đến trình độ này của Ngu Thất đã rất rõ ràng cảm nhận được lực cản của Khai Khiếu.
Khi số lượng linh khiếu mở ra tăng lên, vách ngăn linh khiếu càng ngày càng dày, quá trình khai khiếu càng ngày càng khó khăn.
Khai mở linh khiếu là không thể một mực thử nghiệm, bởi vì thử càng nhiều lần thì linh khiếu chưa mở ra càng dễ tổn hại, một khi tổn hại thì linh khiếu này cũng coi như là phế đi, chỉ có Bổ Khiếu Đan có thể tu bổ.
Chuyện của hắn thì hắn tự biết, nếu như đời này không có cơ duyên đặc biệt thì không thể nào mở ra 360 khiếu được, nhưng để hắn tấn thăng Vân Hà như vậy thì lại có chút không cam lòng.
Đây là tâm thái của đại đa số tu sĩ Thiên Thất Thiên Bát, tu hành đến đây, ai cũng muốn nâng cao một bước, cho dù không thể tấn thăng tầng tiếp theo thì cũng phải cố gắng mở ra mấy linh khiếu lớn nhất của mình.
Bởi vì linh khiếu mở càng nhiều thì tiềm lực sau khi tấn thăng Vân Hà càng lớn.
Nguyên nhân làm cho bọn hắn có thể kiên trì tiếp tục là trên đời này còn có một loại đồ vật gọi là Phá Chướng Đan!
So với 16 vạn công huân của Bổ Khiếu Đan thì Phá Chướng Đan có 500 công huân là rất lương tâm, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng mà cho dù đối với tu sĩ vòng hạch tâm thì cũng không phải dễ dàng đạt được 500 công huân.
Huống chi, số lượng Phá Chướng Đan mà tu sĩ như Ngu Thất cần cực kỳ khổng lồ, có lẽ hạt thứ nhất Phá Chướng Đan có thể mở ra cho hắn một linh khiếu, nhưng linh khiếu kế tiếp cần hai hạt thậm chí ba hạt Phá Chướng Đan, mượn nhờ Phá Chướng Đan mở ra càng nhiều linh khiếu, tiêu hao đối với Phá Chướng Đan càng lớn, cho đến khi Phá Chướng Đan cũng không thể phát huy ra bất cứ tác dụng gì, tu sĩ kia ở cấp độ Linh Khê cảnh này đã đi tới cuối cùng, không thể không tấn thăng Vân Hà.
Khoảng cách giữa Ngu Thất và Thiên Cửu còn kém năm mươi khiếu!
Có thể nghĩ cần bao nhiêu Phá Chướng Đan, chỉ dựa vào bản thân hắn thì không thể nào tích luỹ đủ nhiều công huân như vậy, đuổi giết Lục Nhất Diệp là một cơ hội.
Chỉ cần có thể giết chết Lục Nhất Diệp kia, vậy hắn sẽ có đủ vốn liếng để mở ra càng nhiều linh khiếu hơn.
Là một quỷ tu quanh năm thông linh U Minh, Ngu Thất rất có lòng tin đối với đạo ẩn nấp của mình, có thể nói, mỗi quỷ tu đều có lòng tin như vậy.
Hắn cũng cảm thấy may mắn, bởi vì sau khi xâm nhập vào Vụ Ẩn sơn không bao lâu thì hắn lại thật sự phát hiện ra hành tung của Lục Diệp!
Ngay bên cạnh một con suối trong suốt, Lục Nhất Diệp đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, bên cạnh có đống lửa đang cháy, Cự Giáp kia đang nướng một miếng lợn, da bóng loáng phát ra mùi thơm mê người, chất béo nhỏ xuống trên đống lửa, phát ra tiếng vang xoẹt xẹt.
Còn có một con yêu thú hình dáng giống mèo trắng, đang nằm phục ở một bên gặm thịt thú ăn máu tươi chảy òng ọc.
Trong nháy mắt đó, gần như không có một ai trong số những người Vạn Ma lĩnh tim không đập nhanh, bởi vì đối với bất kỳ một tu sĩ nào của Vạn Ma lĩnh thì thiếu niên nhìn chỉ có 17 tuổi đến 18 tuổi trước mắt này đều là một bảo khố di động!
Chỉ cần giết hắn, tài phú trong bảo khố kia sẽ không cạn được, dùng mãi không cạn.
Nhìn Lục Diệp đang tĩnh toạ, lại nhìn Cự Giáp nướng thịt bên cạnh, trong lòng Ngu Thất oán thầm, hai tên này lớn gan cỡ nào, bị nhiều người Vạn Ma Lĩnh đuổi giết như vậy, còn có tâm tình ăn thịt nướng.
Hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, bình phục lại tâm tình kích động, sau đó tới gần Lục Diệp từng chút từng chút một.
Đối với một quỷ tu, trạng thái của Lục Diệp còn mê người hơn cả đống vàng , chỉ cần hắn có thể chui vào trong phạm vi ba trượng của đối phương thì hắn chắc chắn có niềm tin thi triển ra một kích tất sát!
Hắn là quỷ tu trời sinh đã có thể vượt cấp giết địch!
Giẫm lên trên lá rụng mềm mại kia, không có phát ra tiếng vang gì, Ngu Thất đã phát huy khả năng đến cực hạn.
Mười thước, năm thước, ba thước...
Động tác của Ngu Thất bỗng nhiên cứng ngắc, trán rịn ra một mảnh mồ hôi, bởi vì hắn chợt phát hiện, sau lưng Lục Diệp ngồi xếp bằng là một thi thể, nhìn trang phục của thi thể kia rõ ràng cũng là quỷ tu.
Lại thò đầu ra nhìn mặt của đối phương một chút, trong đầu Ngu Thất vù vù một tiếng.
Hắn nhận ra quỷ tu này, người này đến từ một nhà nhị phẩm tông môn, quỷ tu tu vi cấp Thiên Cửu, mạnh hơn hắn rất nhiều.