Chương 694: Hỏa Phượng Hoàng
Chương 694: Hỏa Phượng Hoàng
Ý thức tỉnh tỉnh mê mê, Lục Diệp không biết mình đang ở phương nào, chỉ cảm thấy hoàn cảnh của mình cực kỳ chật chội, hắn muốn giãn thân thể ra, nhưng xung quanh lại có hạn chế gì đó trói buộc hắn lại.
Rất nhanh, hắn lại ý thức được, hình như mình đang hôn mê, nhưng ý thức tỉnh lại này lại là chuyện gì xảy ra.
Chuyện này rất kỳ quái, thật giống như người đang ở trong mộng cảnh, có thể ý thức được vị trí hoàn cảnh là như mộng cảnh.
Lục Diệp xem tình cảnh trước mắt như một giấc mộng, có lòng muốn tỉnh lại, nhưng làm thế nào cũng không làm được.
Ý thức dần dần thanh tỉnh một chút, nhưng vị trí hoàn cảnh lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một tiếng vang nhỏ răng rắc truyền ra, một đường quang minh chiếu vào trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời giống như đã nứt ra một cái khe.
Ngay sau đó khe hở lớn lên, thế giới xung quanh vỡ vụn.
Một vật nhỏ lông mượt mà bỗng nhiên xuất hiện, vỏ trứng rải rác khắp nơi.
Cho đến lúc này, Lục Diệp mới phản ứng lại được, tất cả những chuyện vừa rồi cũng không phải là trải nghiệm của hắn, mà là hắn dùng góc độ của một người đứng xem, đang nhìn cảnh tượng một con gà con phá xác mà ra...
Giống như cũng không phải là con gà con, tiểu tử kia lớn hơn con gà bình thường rất nhiều, thần khí nhiều, mà lại vừa sinh ra đã nuốt tất cả vỏ trứng vỡ vào trong bụng, ăn bụng tròn vo, con gà con ợ một cái, trong miệng phun ra một đoàn lửa lóe lên một cái rồi biến mất...
Thời gian giống như được tăng tốc vô số lần, từng cảnh tượng một trôi qua trong tầm mắt của Lục Diệp, một con gà con dần trưởng thành, đó là một con chim toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa màu vỏ quýt, người khoác Thải Y, đuôi có đuôi dài.
Tứ Tượng Thánh Thú, Chu Tước!
Tầm mắt của Lục Diệp đi theo Chu Tước này, nhìn thấy nó trưởng thành, nhìn nó diệt sát rất nhiều cường địch, đánh đâu thắng đó, cuối cùng sẽ có một ngày, thế giới này không trói buộc nổi trái tim tìm kiếm hừng hực của nó.
Nó phóng lên trời, chỉ bay ra bên ngoài, xâm nhập vào tinh không rộng lớn vô biên kia, đi thăm dò thế giới rộng lớn hơn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, một ngọn lửa màu vỏ quýt từ trên trời giáng xuống, đốt thủng bầu trời, xẹt qua chân trời, rơi xuống trên đại địa.
Ngọn lửa thiêu đốt mặt đất, toàn bộ thế giới đều chấn động, ngọn lửa rơi xuống, phạm vi mấy chục ngàn dặm bị huỷ diệt hầu như không còn, tất cả đều biến thành hư ảo.
...
Lục Diệp mở choàng mắt ra, trong chốc lát, cảm giác đau đớn khó nói nên lời từ trong đầu đánh tới, cảm giác sảng khoái kia làm cho cả người hắn đều cuộn mình lên, thân thể run rẩy kịch liệt, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nghĩ đến cường độ thần hồn của hắn bây giờ, cho dù kém hơn một vị Chân Hồ cảnh thì hẳn là cũng kém không xa, nhưng sau khi tiếp nhận tin tức từ lá cây Thiên Phú Thụ còn có phản ứng to lớn như vậy, có thể nghĩ những tin tức đó khổng lồ cỡ nào!
Há miệng run rẩy lấy ra Tẩy Hồn Thuỷ, cũng không đoái hoài tới vấn đề uống nhiều hay uống ít, ngửa đầu làm một ngụm.
Cơn đau đớn trên thần hồn lúc này mới từ từ biến mất, tinh thần mệt mỏi nằm trên mặt đất, tư duy ngơ ngơ ngác ngác, hai mắt vô thần, ngủ thật say.
Sau khi tỉnh lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lắc lắc đầu, đầu óc giống như cũng theo đó lắc lắc, đã rất lâu không thử qua loại cảm giác này, lại không muốn lập tức trải nghiệm thống khổ vượt xa bất kỳ lần nào trước đó.
Lục Diệp nghi ngờ, nếu không phải hiện tại thần hồn của mình đủ cường đại thì chỉ sợ đã bị tin tức khổng lồ kia đánh mất thần trí.
Chỉnh sửa lại tin tức rối loạn trong đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tại sao mình lại có cảnh ngộ như thế.
Lần này, lá cây bị thiêu đốt cũng không phải là tồn tại một mình, bọn chúng là một chỉnh thể, bởi vì tin tức mà bọn chúng phải chịu quá khổng lồ, cho nên mỗi một lá cây đều phải chịu một bộ phận.
Lục Diệp điều tra bất kỳ một mảnh lá cây nào cũng giống như đang tra xét chỉnh thể hơn trăm lá cây này.
Nói cách khác, là có một hai trăm lá cây đang tràn ngập tin tức lập tức tràn vào trong đầu Lục Diệp, cho dù hiện tại thần hồn của hắn vượt xa Linh Khê cảnh thì cũng chung quy là có một cực hạn tiếp nhận, lúc này mới dẫn đến việc hắn lập tức ngất đi.
Mà hắn đang hôn mê nhìn thấy đủ loại cảnh tượng kỳ lạ, cũng không phải tin tức lá cây của Thiên Phú Thụ gánh chịu, mà là ngọn lửa do Thiên Phú Thụ cắn nuốt trước đó gánh chịu.
Đoàn lửa kia đến từ Chu Tước của Tứ Tượng Thánh Thú, là một đoàn Chân Hỏa Phượng Hoàng không hoàn chỉnh, mà bởi vì thời gian quá xa xưa nên Chân Hỏa Phượng Hoàng vốn không hoàn chỉnh cũng suy yếu rất nhiều, cho nên cảnh tượng Lục Diệp nhìn thấy trong hôn mê cũng đứt quãng.
Hắn cũng không biết Chu Tước rời khỏi thế giới của mình rốt cuộc gặp phải cái gì, lại bị đánh chỉ còn lại có một đoàn Chân Hỏa Phượng Hoàng, cuối cùng lưu lạc đến chiến trường Linh Khê, sáng tạo ra Viêm Hỏa chi địa.
Nghe đồn Phượng Hoàng có thể niết bàn trùng sinh, Lục Diệp không biết tin đồn này đến cùng là thật hay giả, hiện tại xem ra, xác suất lớn là giả...
Phượng Hoàng Chân Hỏa đều bị Thiên Phú Thụ nuốt chửng, đâu còn có thể niết bàn.
Một hai trăm lá cây chứa đồ vật tập hợp lại với nhau là một đạo linh văn, đồng thời cũng là một đạo thuật pháp.
Linh văn và thuật pháp thật ra không khác nhau về bản nguyên quá nhiều, chỉ là chủng loại linh văn đa dạng, công dụng rộng rãi, thuật pháp là thiên về đấu chiến.
Nếu như muốn định nghĩa thì thuật pháp kia chính là Linh Văn sau khi đơn giản hóa.
Đạo linh văn này của Lục Diệp Chính là Hỏa Phượng Hoàng!