Chương 722: Thiên Thất Rồi?
Chương 722: Thiên Thất Rồi?
Trong lòng Lục Diệp đang dùng trình độ khó dễ để phân chia cấp bậc tương ứng cho Linh văn.
Âm Dương nhị nguyên cấu tạo linh văn nếu vượt qua một trăm linh văn nhất cấp.
Vượt qua hai trăm chính là nhị cấp...
Suy ra như thế.
Về phần cấp độ linh văn Hỏa Phượng Hoàng này, đã vượt ra khỏi tiêu chuẩn Lục Diệp quy hoạch, Âm Dương Nhị Nguyên bởi vì xây dựng đạo linh văn này, ước chừng có mười mấy vạn cái, đây là một con số rất khủng bố.
Cho tới bây giờ, Lục Diệp mới chỉ nắm giữ Linh văn gồm mấy trăm Âm Dương Nhị Nguyên xây dựng, cũng có số ít chỉ cần một hai trăm cái, nhưng ngoại trừ Hỏa Phượng Hoàng ra, không có bất kỳ Linh văn nào có thể đột phá ngàn cái.
Cho đến lúc này, hắn đã nhìn thấy một linh văn ở quyển sách.
Đạo linh văn này xây dựng cần gần ba nghìn Âm Dương nhị nguyên, không thể nghi ngờ, linh văn này xây dựng rất khó khăn.
Nhưng những lời giới thiệu về linh văn và những tác dụng mà nó có thể phát huy ra được ghi trong sách lại khiến Lục Diệp nảy sinh hứng thú.
Linh văn này là một đạo linh văn cực kỳ cường đại không thể nghi ngờ, mặc dù không có tác dụng gì trong chiến đấu, nhưng nếu dùng tại thời gian và địa điểm thích hợp, hiệu quả có thể sinh ra tuyệt đối là không thể tưởng tượng được.
Lục Diệp lập tức tập trung tinh thần, dựa theo lời dạy bảo trước kia của Vân phu nhân, bắt đầu hóa giải linh văn này.
Đây là quá trình tất nhiên không thể thiếu, muốn thành công xây dựng một đạo linh văn, trước tiên phải quen thuộc cấu tạo của nó, cần bao nhiêu âm nguyên, bao nhiêu dương nguyên, âm dương nhị nguyên khảm hợp như thế nào, sai lầm bất kỳ một chi tiết nhỏ nào, linh văn đều khó có thể cấu tạo thành công.
Chính là bởi vì như vậy, số lượng Linh Văn sư mới có thể thưa thớt, hơn nữa đại đa số Linh Văn sư đều chỉ chuyên về một lĩnh vực Linh văn, tỷ như trận tu thì thường ngày nghiên cứu linh văn thích hợp để bày trận. Luyện Khí sư ngày thường tu hành Linh văn thích hợp cho luyện khí đấy, Chiến Văn sư tu hành Linh văn là thích hợp chiến đấu.
Không phải bọn hắn không muốn tu hành nhiều linh văn hơn, thật sự là không có tinh lực và năng lực kia.
Có lẽ khi tu vi tăng lên cùng bản thân không ngừng tích lũy, những linh văn sư chuyên tinh một lĩnh vực nào đó có thể nắm giữ càng nhiều linh văn hơn, nhưng linh văn chi đạo bác đại tinh thâm, ai cũng không dám nói mình là toàn năng.
Lục Diệp cố gắng ở nhiều nơi, không phải hắn tự đại tự phụ, mà là hắn có điều kiện trời cao chiếu cố mà không có bất luận kẻ nào được, đó chính là thiên phú thụ.
Lục Diệp hao tốn trọn vẹn một ngày mới hóa giải xong toàn bộ Linh văn, trong lòng hắn đã quen thuộc tất cả cấu tạo của nó.
Việc tiếp theo phải làm chính là thử xây dựng, hắn từ trong túi trữ vật lấy ra một khối ngọc bản, thôi động linh lực ở trên khối ngọc này để xây dựng linh văn.
Mượn miếng ngọc xây dựng linh văn, có thể dễ dàng quan sát tổng kết, đồng thời cũng có thể làm cho linh văn xây dựng ổn định hơn. Mặt khác, nếu như xây dựng thất bại, cũng sẽ không tạo thành tổn thương gì cho bản thân, đủ loại chỗ tốt, đều là lúc trước Vân phu nhân dạy hắn.
Nếu như không mượn nhờ miếng ngọc, một khi cấu tạo thất bại, Linh lực bộc phát, rất dễ dàng sinh ra uy hiếp đối với bản thân.
Thời gian trôi qua, từng ngày từng ngày trôi qua.
Bên trong Vạn Độc lâm một mảnh bình tĩnh, tu sĩ Vạn Ma lĩnh vẫn vây quanh khu rừng này, không muốn dễ dàng rời đi, bởi vì ai cũng không biết, nếu lần này để cho Lục Nhất Diệp chạy thoát, về sau còn có cơ hội tốt như vậy hay không, cho nên dù bên Vạn Ma lĩnh có không kiên nhẫn như thế nào, cũng chỉ có thể tiếp tục hao tổn như vậy.
Lục Diệp ở trong căn nhà gỗ trong rừng học tập những linh văn kia, đồng thời cũng không quên tu hành bản thân, dùng rất nhiều linh đan, từng linh khiếu không ngừng mở ra.
Lúc tiến vào Vạn Độc lâm, linh khiếu của hắn chỉ mở được hai trăm bốn mươi tám khiếu, so với lúc hắn xuất phát từ trụ sở Bích Huyết tông thì chỉ mở nhiều hơn tám khiếu mà thôi.
Hiện giờ bị nhốt trong Vạn Độc Lâm một tháng, linh khiếu đã đến hai trăm bảy mươi lăm khiếu, hầu như là duy trì tốc độ khai mở một khiếu trong một ngày.
Loại tốc độ khai khiếu này đủ để cho tất cả tu sĩ Linh Khê cảnh ở Cửu Châu không theo kịp, linh đan đầy đủ, nhiên liệu của thiên phú thụ không thiếu, ngoại trừ mỗi ngày nghỉ ngơi ba bốn canh giờ, gần như Lục Diệp vẫn luôn duy trì trạng thái tu hành đọc sách.
Xem ra, bị nhốt trong Vạn Độc Lâm chưa hẳn không phải chuyện tốt đối với hắn.
Nhất là sau khi Hoa Từ đến, Lục Diệp lại bố trí Tụ Linh pháp trận trong nhà gỗ, càng thêm Linh văn Tụ Linh được xây dựng trong linh khiếu của mình, hiệu suất tu hành tăng lên rất nhiều.
Lúc trước hắn không làm như vậy, lo lắng chính là thiên địa linh khí lưu động hình thành gánh nặng quá lớn đối với pháp trận, nếu là pháp trận tổn hại, Y Y cùng Hổ Phách nhất định sẽ trúng độc.
Nhưng có Hoa Từ cũng không cần cân nhắc những thứ này, cho dù pháp trận bị phá, Hoa Từ cũng có thể giải độc.
Nơi này là vòng hạch tâm, thiên địa linh khí vẫn rất nồng đậm, chỉ là không có Thiên Cơ trụ gia trì, không khoa trương như vậy mà thôi.
Cách tu vi Thiên Bát chỉ kém hai mươi lăm khiếu cuối cùng, vốn hắn dự định sau khi tấn thăng Thiên Bát là có thể giết ra Vạn Độc Lâm, nhưng từ sau khi ở trong sách trông thấy một đạo linh văn kia, hắn có càng nhiều ý nghĩ, cụ thể có thể thi triển hay không, còn phải xem thao tác đến lúc đó.
Trước mắt Lục Diệp cũng có thể xây dựng ra đạo linh văn phức tạp trong sách kia, tuy nhiên xác xuất thành công tạm thời không thể bảo đảm, loại chuyện này cần phải không ngừng luyện tập sâu hơn, không thể gấp gáp được.
Lại ở mấy ngày trong nhà gỗ, Lục Diệp kinh ngạc nhìn lấy Hoa Từ đi vào, vận hết thị lực quan sát, xác định mình không nhìn lầm.
"Thiên thất rồi?"
"Ừm, hôm nay mới thăng cấp."
Hoa Từ vừa đáp, vừa múc một chén canh thuốc đưa cho Lục Diệp.
Lục Diệp thực sự không thể tin được.