Chương 731: Ta không phải đến để tránh nạn
Chương 731: Ta không phải đến để tránh nạn
Trong vòng và vòng tròn hạch tâm có thể thấy được bốn phía Thiên Cơ phường thị, thậm chí có Thiên Cơ thành đặt tên theo Thiên Cơ.
Tuy nói các tu sĩ chỉ cần có đủ công đức là có thể mượn Thiên Cơ trụ tiến vào bảo khố Thiên Cơ, mua sắm bất cứ thứ gì mình muốn, nhưng công đức đến cũng không dễ dàng, ai cũng sẽ cẩn thận dùng.
Trong tình huống bình thường, các tu sĩ muốn mua đồ đều chọn Thiên Cơ thương minh làm lựa chọn đầu tiên, bởi vì giao dịch trong Thiên Cơ thương minh là dùng linh thạch. Chỉ khi nào rơi vào tình huống khẩn cấp hoặc muốn mua một số thứ quý hiếm, các tu sĩ mới sử dụng công đức.
Sự tồn tại của Thiên Cơ phường thị hoặc Thiên Cơ thành khiến cho việc giao dịch của các tu sĩ trở nên cực kỳ thuận tiện, cũng làm cho những tán tu hướng tới tự do có nơi dừng chân, đồng thời, còn có lượng lớn phàm nhân sinh hoạt trong từng tòa thành Thiên Cơ.
Thiên Cơ phường thị có quy mô không nhỏ, có thể nói là giới trung tâm, bất kỳ một tòa Thiên Cơ phường thị nào đều có quy mô không nhỏ, bởi vì tu sĩ lui tới nơi này đều đã chuyển tu công pháp Thiên cấp, chuyện này xảy ra rất thường xuyên, nhờ đó mà nó trở thành một nơi giàu có nhất của Thiên Cơ thương minh.
Nơi cửa phường thị, thiếu niên cầm đao cất bước đi vào, lập tức có thị nữ đi lên đón khách.
Ở vòng ngoài, những thị nữ đón khách này tu vi cũng không cao, nhưng ở đây, tu vi của họ đều bắt đầu từ cấp bảy hoặc cấp tám, hơn nữa mỗi người đều có hình dáng, dung mạo ưa nhìn, bất luận kẻ nào tiến đến, đều rất dễ sinh ra một loại cảm giác như được về nhà.
Thị nữ tới đón sau khi thấy rõ tướng mạo của thiếu niên, nụ cười trên mặt đột nhiên ngưng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục, dịu dàng hành lễ: “Bái kiến sư huynh, sư huynh tới đây là muốn mua hay là muốn bán?”
“Đều có cả.”
“Mời sư huynh vào trong.”
Một lúc sau, trong một gian phòng, một vị quản sự phụ trách giao dịch đẩy cửa vào, người này tuổi không còn trẻ, nhìn qua khoảng bốn năm mươi tuổi, nhưng tu vi lại rất cao. Chỉ là cấp chín nhưng khí tức trên người thuần khiết, sáng chói, nhìn qua liền biết là cảnh giới thứ chín lâu năm, đời này cũng không biết có hi vọng tấn thăng Vân Hà hay không.
Quản sự ôm quyền thi lễ: “Bái kiến một Diệp đạo hữu.”
Trong gian phòng, Lục Diệp bưng chén trà tinh tế thưởng thức.
Bị người ta liếc nhìn hắn cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, bên phía Vạn Ma lĩnh đã sớm lan truyền hình ảnh của hắn ở khắp toàn bộ chiến trường, người của Thiên Cơ thương minh sao có thể không chú ý tới?
“Ngươi họ gì?”
“Kẻ hèn họ Chu.”
“Chu đạo hữu.”
“Nhất Diệp đạo hữu có thể đến Thiên Cơ thương minh, thật vinh hạnh, ý tứ nho nhỏ, xin hãy vui vẻ nhận lấy.” Chu quản sự nói như vậy, lấy ra một cái túi trữ vật đẩy đến trước mặt Lục Diệp.
Lục Diệp khó hiểu nhìn hắn, hắn ra vào Thiên Cơ thương minh nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên trải qua chuyện người ta tặng quà.
Chu quản sự cười giải thích: “Thương Minh là nơi kinh doanh buôn bán, không chịu nổi sự va chạm của hai phe, cũng không phải là tránh nạn của bất kì ai, mong Nhất Diệp đạo hữu thứ lỗi.”
Trong lòng Lục Diệp biết rõ người ta đang lầm tưởng hắn chạy đến Thương Minh để tị nạn.
“Nội tình của Thương Minh ta có nghe nói qua, Chu quản sự không cần coi nhẹ mình như vậy, hơn nữa... Thương Minh có Thiên Cơ phường thị hoặc Thiên Cơ thành, trước giờ đều là nơi ngừng chiến, trước kia cũng không phải là không có ai tới Thương Minh tị nạn, làm sao ta lại không thể đến?”
Chu quản sự nói: “ Không thể so như vậy được, trước kia những người đó liên lụy ân oán không tính là chuyện lớn, nhưng bây giờ một Diệp đạo hữu đã tác động đến hai phe lớn. Đương nhiên, nếu như đạo hữu cứ muốn ở lại chỗ này, Thương Minh sẽ không cự tuyệt, chỉ cần đạo hữu ở bên trong Thương Minh, Thương Minh sẽ che chở an toàn cho đạo hữu, ai cũng đừng mơ tưởng ở chỗ này tổn thương đạo hữu. Thương Minh khí sinh tài, nhưng cũng không thể lại giở thủ đoạn lôi đình.”
Câu nói này không kiêu ngạo không tự ti, rất rõ ràng cho thấy Thiên Cơ thương minh không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức.
Lục Diệp đã sớm cảm thấy bối cảnh của Thiên Cơ thương minh không đơn giản, từ tên của nó cũng có thể nhìn ra được, phóng mắt nhìn toàn bộ Cửu Châu, chỉ có một thế lực như vậy dám lấy tên Thiên Cơ . Thiên minh hay Vạn Ma lĩnh đều không có hai chữ Thiên Cơ.
“Ta đến không phải để tránh nạn.” Lục Diệp đưa tay đẩy túi trữ vật trước mặt trở về.
Chu quản sự ngạc nhiên: “Vậy thì kẻ hèn này hiểu lầm đạo hữu rồi.”
Lục Diệp lại lấy ra hai cái túi trữ vật, lại lấy ra một cái ngọc giản: “Bán ít đồ, thuận tiện mua một ít trận kỳ và những thứ khác.”
Chu quản sự cầm lấy túi trữ vật cùng ngọc giản xem so qua, khóe mắt nhịn không được giật giật, trong lòng kinh hãi, Lục Nhất Diệp này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người mới có thể có chiến lợi phẩm phong phú như thế, về phần đồ vật hắn muốn mua trong ngọc giản, cũng không phải là đại sự gì, phần lớn đều là một ít trận kỳ thường gặp, Lục Diệp muốn mua bao nhiêu cũng có thể mua được.
“Đạo hữu khi nào muốn?”
“Vậy thì phải xem các ngươi nhớ ta đi lúc nào, ta cũng không muốn bị người khác vây ở nơi này, mấy ngày trước vừa trải qua chuyện này, có chút bóng ma tâm lý rồi!”
“Đạo hữu chờ một lát!” Chu quản sự nói xong, muốn quay người rời đi.
“Cho ta mượn Thiên Cơ trụ của Thương Minh dùng một lát.”
“Đạo hữu, mời đi theo ta.”
Theo Chu quản sự ra sương phòng, dưới sự dẫn dắt của một thị nữ, tiến vào Thiên Cơ điện của Thiên Cơ thương minh.
Bên trong Thương Minh cũng có Thiên Cơ Điện, bên trong có Thiên Cơ Trụ, hơn nữa Thiên Cơ Trụ trong Thương Minh không giới hạn, bất kỳ ai cũng có thể sử dụng, nhưng nghe nói mỗi lần vận dụng đều cần phải giao nộp một ít công đức.
Đại khái là phí sử dụng.