Chương 744: Ngươi có nửa canh giờ! 2
Chương 744: Ngươi có nửa canh giờ! 2
Bạch Lan giờ phút này sắc mặt sợ hãi, tay vuốt một miếng trang sức giống như nước mắt ở vành tai, linh lực phun trào, một tầng phòng hộ nhanh chóng hình thành.
Lục Diệp vốn đã chém xuống một đao này cũng không có ý định lấy tính mạng của Bạch Lan, dù sao hắn vẫn còn trông cậy vào người ta đưa Địa Tâm hỏa đến, nếu như giết thì còn cái gì mà Địa Tâm hỏa nữa.
Nhưng lúc nhìn thấy tầng phòng hộ kia, trên đao Bàn Sơn lại lóe lên một vệt hào quang, song phong sắc bén gia trì.
Dưới một kích, thân hình Bạch Lan như bao tải rách bay ra ngoài, chật vật vô cùng.
Phòng hộ không bị phá, cho nên nàng không có bị thương, trang sức kia dù sao cũng là một kiện thượng phẩm linh khí, cho dù nàng không cách nào thôi động toàn bộ uy năng, cũng đủ để bảo vệ nàng không chết.
Chỉ là dưới một đao này, màn sáng phòng hộ kia đã bị suy giảm trên phạm vi lớn, hơn nữa lực trùng kích to lớn cũng không triệt tiêu được.
Bạch Lan vội vàng bò lên, còn chưa có đứng vững, lại cảm giác có đại lực đánh tới, lần nữa bay ra, màn sáng phòng hộ lần này đã trở nên cực kỳ ảm đạm.
Không đỡ nổi đao thứ ba!
Bạch Lan luống cuống.
Vốn cảm thấy thượng phẩm linh khí do sư tôn ban thưởng, nàng có thể đứng ở thế bất bại, nhưng bây giờ mới biết mình khinh thường tên côn đồ này, cường độ công kích vượt qua phạm trù nàng lý giải, nàng thực sự không nghĩ ra, một tu sĩ thiên bát một đao uy thế, sao có thể kinh khủng như vậy.
Lục Diệp không có truy kích, yên tĩnh đứng tại chỗ.
Bạch Lan vội vàng đứng dậy, cách một khoảng cách, chưa tỉnh hồn nhìn Lục Diệp.
“Ngươi có nửa canh giờ.”
Vừa bỏ lại những lời này, Lục Diệp lại hô lên một tiếng: “Ta nhận thua!”
Bóng người nhanh chóng nhạt dần, rồi biến mất.
Bạch Lan choáng váng...
Nàng vốn đã chuẩn bị nhận thua, kết quả đối phương lại nhận thua trước.
Đây tính là cái gì?
Trong nháy mắt Bạch Lan hiểu rõ ý định của Lục Diệp, sau nửa canh giờ, tên côn đồ kia vẫn sẽ tới khiêu chiến mình!
Thật đáng ghét mà!
Lâm Nhai trên cự thạch, nam tử lo lắng chờ đợi, tuy nói sư muội nhà mình có thượng phẩm linh khí hộ thân, nhưng Lục Nhất Diệp trước đó chiến tích đã rõ như ban ngày, từ khi hắn bắt đầu đánh bảng, tu sĩ Vạn Ma lĩnh xếp ở trước mặt hắn không một ai còn sống sót, sư muội là trái tim và linh hồn trong lòng hắn, hắn sao có thể không lo lắng.
Ngay khi hắn ta đang thấp thỏm bất an thì hư không phía trước vặn vẹo một trận, thân ảnh sư muội đột ngột xuất hiện.
Nam tử nhìn xem sư muội, nhìn xem Linh Khê bảng...
Lục Nhất Diệp xếp hạng thứ bốn mươi tám, không thay đổi gì, Lục Nhất Diệp xếp hạng năm mươi cũng không thay đổi.
“Thắng?” Nam tử kinh hỉ kêu lên.
Bạch Lan sắc mặt tái nhợt nhìn sư huynh của mình, nhớ tới nửa canh giờ sau còn phải đối mặt với tên thần kinh xâm lược kia lần nữa, miệng méo mó: “Sư huynh...”
Nam tử thay đổi sắc mặt, khẩn trương nói: “Sao thế sư muội, có phải bị thương ở đâu hay không?”
“Hu hu hu...” Bạch Lan nhào vào lòng hắn, khóc như mưa.
Nam tử lo lắng tới phát điên: “Có chỗ nào bị thương không, mau nói với ta.”
Bạch Lan chỉ lo khóc, dùng sức lắc đầu.
Nam tử sắc mặt xanh mét, sư muội không có vết tích bị thương, nhưng lại bi thương như thế...
Chẳng lẽ là...
Cẩu tặc Lục Nhất Diệp, ta với ngươi không đội trời chung!
Thật lâu sau, tâm tình Bạch Lan bình ổn lại, nam tử mới làm rõ tình huống, trong lòng buông lỏng, sự tình không phải như mình nghĩ.
“Ngươi nói cẩu tặc kia tìm ngươi muốn hai mươi phần địa tâm hỏa?”
“Ừm.”
“Sau đó, sau nửa canh giờ nữa hắn sẽ lại khiêu chiến ngươi?”
“Đương nhiên rồi, vừa rồi là chính hắn nhận thua rời khỏi chiến trường.”
Nhớ tới cảm giác xâm lược do tên côn đồ cầm đao giết tới, Bạch Lan cũng có chút không rét mà run, nàng cũng từng giao thủ với không ít binh tu, nhưng chưa từng có ai có thể tạo ra loại cảm giác áp bách cường đại này cho nàng, trường đao được ánh lửa quấn quanh kia không có thương tổn đến thân thể của nàng, lại khiến tâm lý của nàng thủng trăm ngàn lỗ.
Bất luận thế nào, nàng cũng không muốn giao thủ với loại người như vậy, cảm giác khó có thể giữ được tính mạng cũng rất khó chịu.
Có thể xác định, nếu không có sư tôn ban thưởng thượng phẩm linh khí, nàng đã chết trong trận đấu vừa rồi.
“Vậy thì đơn giản, sau này lúc hắn khiêu chiến ngươi, ngươi cự tuyệt có được không, cũng không cần phải đánh một trận với hắn.”
Bạch Lan đang khóc thút thít khịt mũi, nghĩ lại, đúng vậy, mình có quyền cự tuyệt, căn bản không cần phải đi đánh với hắn.
Chỉ cần mình xếp hạng trên Linh Khê bảng, hắn liền vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tìm mình gây phiền toái!
Tên đáng giận này lại còn muốn lừa mình hai mươi phần địa hỏa, chết đi cho rồi!
“Vẫn là sư huynh thông minh!” Bạch Lan nín khóc mỉm cười, lau nước mắt nơi khóe mắt, tâm trí thoáng thả lỏng.
Trong Vạn Độc lâm, trong nhà gỗ, Lục Diệp đang dùng đan tu hành.
Y Y và Hoa Từ ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, cùng đối mặt với Lục Diệp.
Nhìn chằm chằm!
“Có gì cứ nói.”
Lục Diệp bị nhìn chằm chằm có chút khó chịu.
Hoa Từ Âm dương quái khí một tiếng: “Nhìn không ra, đường đường một chiếc lá diệt môn lại là một người thương hoa tiếc ngọc.”
Y Y bổ sung: “Hắn không phải vì thương hoa tiếc ngọc đối với tất cả nữ nhân, trừ phi là có tài nguyên lớn.”
“Bao nhiêu?”
“A... Tối thiểu cũng lớn hơn ngươi nhiều.”
Hoa Từ dụng tâm suy nghĩ một chút: “Đó không phải là mệt mỏi sống sao?”
“Không biết a.” Y Y tỏ vẻ mình chưa bao giờ trải nghiệm qua loại trói buộc này, tò mò hỏi: “Hoa Từ tỷ, huynh có mệt không?”
Hoa Từ dịu dàng cười: “Còn tốt.”
“Các ngươi đủ rồi đấy!”
Mắt thấy đề tài của hai nàng chậm rãi đi lệch, Lục Diệp có chút không thể nhịn được nữa: “Trong mắt các ngươi, ta là loại người này?”
Hai cô gái nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi cùng gật đầu.
Y Y nói: “Trước kia khi xuất phát từ núi Thanh Vân, chẳng phải ngươi thích những nữ tu đó nói đạo lý lớn với ngươi à? Đạo lý càng lớn thì ngươi càng hưởng thụ.”
Hoa Từ cũng nói: “Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, có người rõ ràng bị gói thành một cái bánh chưng, nhưng ánh mắt lại rất gian xảo.”
“Các ngươi hiểu lầm ta.” Lục Diệp có chút ưu thương.