Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 838 - Chương 838: Hư Không Thứ Văn 2

Chương 838: Hư không thứ văn 2 Chương 838: Hư không thứ văn 2

Nếu như vẻn vẹn chỉ là như vậy thì cũng thôi, mấu chốt là nữ nhân này có phương thức cày bảng rõ ràng giống Lục Nhất Diệp như đúc!

Nàng đã khiêu chiến từ tầng dưới chót của Linh Khê bảng, tất cả tu sĩ Vạn Ma lĩnh đứng trước mặt nàng không ai chạy thoát, bị nàng khiêu chiến hết lần này tới lần khác.

Kết quả khiến bên Vạn Ma lĩnh phẫn nộ!

Tất cả cường giả Linh Khê bảng bị nàng khiêu chiến đều bỏ mình!

Bốn tháng trước, một màn xuất hiện lần nữa.

Bốn tháng trước, Lục Nhất Diệp kia đã giết chết cường giả của Vạn Ma lĩnh trên bảng danh sách, khiến cho tu sĩ của Hạo Thiên minh trên Linh Khê bảng được tăng cường trên phạm vi lớn.

Bốn tháng sau, tình huống như thế lại một lần nữa xuất hiện.

Lịch sử rất giống nhau.

Hơn nữa hai lần đều là đệ tử Bích Huyết tông.

Chỉ là một tên y tu, ai cho nàng lá gan lớn như vậy chứ? Nàng có bản lĩnh gì mà làm việc không kiêng nể gì như vậy?

Trong lúc nhất thời, tu sĩ Vạn Ma lĩnh xếp hạng trước Hoa Từ đều lòng đầy căm phẫn.

Bọn họ không đánh thắng được tên Lục Nhất Diệp kia, chẳng lẽ còn không thắng được một y tu sao? Bất kể thế nào cũng không thể để cho nữ tử tên là Hoa Từ này lại càn rỡ như vậy, nếu không thể diện Vạn Ma lĩnh thật sự mất hết.

Nhưng một màn khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ xuất hiện, nữ tử tên Hoa Từ kia xếp hạng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, tên của cường giả Vạn Ma lĩnh lần lượt biến mất.

Từ trước tới nay, thậm chí không ai hiểu được rốt cuộc nữ tử này giết người như thế nào.

Lục Nhất Diệp kia là vì mang theo một con thú sủng, con thú sủng kia có tác dụng chấn nhiếp tâm thần, khiến cho người cùng hắn giao thủ ngay cả nhận thua cũng không kêu lên được.

Hoa từ này có thủ đoạn gì mà khiến cho những cường giả Vạn Ma lĩnh đến chết cũng không hô lên nổi một chữ?

Bích Huyết tông, đây rốt cuộc là dạng thần tiên tông môn gì, nhân vật giống như yêu nghiệt lần lượt đi ra ngoài!

...

Trên đỉnh Minh Tâm Phong, Vân phu nhân đã rời đi, cho dù là Linh Văn sư như bà, sau khi đâm một đạo hư không thứ văn cho Lục Diệp cũng có vẻ hơi mỏi mệt.

Dù sao Hư không linh văn cũng phức tạp hơn nhiều so với linh văn bình thường. Đến cuối cùng, một lọ máu thú không biết tên đã bị dùng sạch sẽ.

Trong phòng, tâm trí Lục Diệp đắm chìm, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng không gian chứa đựng trên mu bàn tay.

Không gian chứa đựng linh văn hư không này lớn hơn nhiều so với không gian trong túi trữ vật, bảo thủ còn gấp hai mươi lần túi trữ vật.

Lúc này không cần lo lắng có thứ gì chứa được nữa, Lục Diệp thậm chí có thể trực tiếp bỏ Bàn Sơn đao vào.

Lúc trước hắn đều cầm Bàn Sơn Đao trong tay, bởi vì nếu đặt trong túi trữ vật, gặp địch vẫn cần phải lấy ra Bàn Sơn Đao, chẳng những bất tiện, mà còn bỏ lỡ cơ hội giết địch.

Hiện tại không còn băn khoăn như vậy nữa, bản thân không gian chứa đựng đã ở trên mu bàn tay hắn, tâm niệm vừa động, những thứ bên trong đều có thể dễ dàng lấy ra.

Nhưng đối với Lục Diệp mà nói, Bàn Sơn Đao cầm trong tay đã là một loại thói quen, bởi vì trên tay có đao, trong lòng không hoảng hốt.

Đi ra khỏi phòng, dưới sự dẫn đường của thị nữ bước một đường ra ngoài, không gặp lại Vân phu nhân.

Đợi đến khi ra bên ngoài, Lục Diệp thúc giục linh lực phóng lên trời.

Vừa mới tấn thăng Vân Hà, rất nhiều thứ đều phải làm quen một chút, Lục Diệp quyết định trước tiên từ ngự không phi hành xuống tay, đây cũng là thứ đơn giản nhất.

Đối với tu sĩ khác mà nói, loại chuyện này khả năng còn cần quen thuộc vài ngày, hơn nữa thời điểm thử nghiệm đều phải cẩn thận từng li từng tí, miễn cho từ trên trời ngã xuống.

Nhưng Lục Diệp không có băn khoăn như vậy, trước kia mặc dù hắn chưa từng ngự không phi hành, nhưng hắn đã từng điều khiển Linh Văn Phi Dực không chỉ một lần, cho nên ở phương diện phi hành này vẫn có chút kinh nghiệm.

Một lúc lâu sau, hắn đã có thể rất vững vàng ngự không phi hành.

Lại một lúc lâu sau, khi đang ngự không phi hành cũng có thể làm ra đủ loại động tác linh hoạt.

Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Lục Diệp mới trở về Thủ Chính Phong.

Ăn một bữa ngon lành ở trên bàn cơm, Thủy Uyên nói: “Tiểu sư đệ, ngươi nên chọn Linh Phong của chính mình.”

“Hửm?” Lục Diệp khó hiểu.

Thủy Uyên giải thích: “Linh Phong trên mỗi một tòa, mỗi tòa Linh Phong đều có đệ tử đang thịnh vượng, ba mươi năm xuống dốc, chỉ còn lại có ta cùng với lão đầu tử trông coi Chính Phong, bởi vì nơi này là hạch tâm Linh Phong của bản tông. Qua nhiều năm như vậy, Vân phu nhân cũng chỉ có thể chiếm được một tòa Minh Tâm Phong mà thôi, hôm nay ngươi đã tấn thăng Vân Hà, có thể có được một tòa Linh Phong thuộc về chính mình, trước mắt tông môn phát triển không tệ, sau này thăng cấp Vân Hà hẳn là sẽ càng ngày càng nhiều, cũng không thể đều ở trên Linh phong. Cũng không phải là ta muốn đuổi ngươi đi, chỉ là hiện tại thế hệ này, ngươi là Ngũ sư huynh trên danh nghĩa, trên thực tế, ngoại trừ cự giáp, ngươi là người thứ hai tấn chức Vân Hà, phải biểu hiện cho các đệ tử khác một chút .”

Lục Diệp gật đầu: “Hiểu rồi, ta đợi lát nữa sẽ đi tìm thử.”

Thủy Uyên lại gắp một đũa thức ăn cho hắn.

Ăn uống no đủ, Lục Diệp đi ra ngoài phòng, phóng lên trời.

Ban ngày khi ngự không phi hành, hắn ở trên Lao Sơn đi lòng vòng rất nhiều vòng, nhìn thấy những tòa kiến trúc tiêu điều còn sót lại trên Linh Phong, mơ hồ có thể thấy được cảnh tượng Bích Huyết Tông đang cường thịnh.

Trước mắt Lao Sơn ngoại trừ thủ Chính Phong ra, Minh Tâm Phong có Vân phu nhân ở, những Linh Phong khác đều có thể tùy ý chọn lựa.

“Y Y, thích cái nào?” Lục Diệp hỏi.

Y Y tung bay bên cạnh hắn, nhìn trái nhìn phải, giơ tay chỉ một cái: “Cái này!”

“Vậy thì nó.” Lục Diệp cũng không có nhu cầu đặc biệt gì, có thể ở lại là được.
Bình Luận (0)
Comment