Chương 849: Linh ký màu tím !
Chương 849: Linh ký màu tím !
Đám mây bốn màu trên trời đã biến mất không thấy gì nữa, tranh đoạt linh kí cũng đến hồi kết thúc, tu sĩ cướp được linh ký màu tím đã sớm bỏ trốn mất dạng. Về phần có thể bảo trụ được linh ký hay không, phải xem tốc độ bọn hắn có đủ nhanh hay không, thực lực đã đủ mạnh chưa.
Nếu như tốc độ không đủ nhanh, thực lực không đủ mạnh, cho dù trước tiên cướp được linh ký màu tím, cuối cùng cũng dành cho người khác.
Chỉ là linh ký màu tím, cạnh tranh liền kịch liệt như thế, nếu có linh ký màu vàng, chỉ sợ đám tu sĩ đầu óc muốn đánh thành óc chó.
Tu sĩ có thu hoạch vui vẻ mà rời đi, những người không có thu hoạch thì có chút ủ rũ.
“Tiểu ca...” Nữ tử xinh đẹp kia bỗng nhiên mở miệng.
Lục Diệp không thèm để ý tới nàng, xoay người rời đi.
“Quỷ hẹp hòi!” Nữ tu hừ một tiếng, vẻ mặt buồn bực, bất quá so với những tu sĩ không có thu hoạch kia, vận khí của nàng coi như không tệ, tối thiểu được một cây linh ký màu trắng.
Ở nơi hoang vắng, Lục Diệp một đường bay nhanh.
Chiến trường Vân Hà và chiến trường Linh Khê thật sự không giống nhau, chỉ từ chuyện vừa rồi cũng có thể thấy được, dưới tiền đề không bại lộ trận doanh của nhau, quan hệ đối địch và hợp tác có thể chuyển biến bất cứ lúc nào, đơn giản chính là một chữ lợi.
Điều này ở trên Linh Khê chiến trường căn bản không có khả năng xuất hiện, ở trên Linh Khê chiến trường, tu sĩ Vạn Ma lĩnh cùng Hạo Thiên minh vĩnh viễn không có khả năng hợp tác, bởi vì tu sĩ tu vi thấp, phạm vi hoạt động không lớn, kể từ đó, đụng người chính là phe mình, vừa nhìn là biết ngay.
Nhưng chiến trường Vân Hà thì khác, đại đa số tu sĩ đều là chạy nước rút tứ phía, đụng phải người xa lạ, chỉ cần điều kiện phù hợp là có thể hợp tác với nhau ở một mức độ nhất định.
Bay được vài dặm, phía trước chợt có một đạo lưu quang lướt gấp mà đến, đằng sau còn có mấy đạo thân ảnh, nhìn tư thế kia, giống như là đang bị đuổi giết.
Lục Diệp tránh đi, chuẩn bị vòng qua bên cạnh.
Nhưng theo khoảng cách tiếp cận, hắn ngạc nhiên phát hiện, người đang chạy trốn kia lại là tu sĩ cầm thương lúc trước từng đánh nhau với hắn trong lúc tranh đoạt linh ký, người này trước đó bị đánh mặt mũi bầm dập, giờ phút này vẫn bộ dạng đó, một thân chật vật, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Tranh đoạt linh ký đã kết thúc, lúc này còn đang bị đuổi giết, chẳng lẽ...
Ngay lúc hắn ta nghĩ như vậy, tu sĩ cầm thương bay tới trước mặt bỗng nhiên giơ tay lên, một đạo quang mang màu tím đánh về phía Lục Diệp, đó là một đạo linh ký màu tím.
Vận khí của gia hỏa này quả thực cao, vừa rồi chỉ xuất hiện vài đạo linh ký màu tím mà thôi, mấy trăm tu sĩ tranh đoạt, lại bị hắn cướp được một đạo.
Chỉ có điều hắn rõ ràng là thực lực không đủ, giữ không được linh ký màu tím này, mắt thấy sẽ bị mấy người phía sau đuổi kịp, dứt khoát ném linh ký màu tím cho Lục Diệp đi ngang qua.
Về phần trong lòng hắn nghĩ là hoạ dẫn người hay là cái gì khác thì không biết được.
Dù sao trước đây Lục Diệp đối phó với hắn như thế, có câu một báo đáp lại một lần.
Linh ký ném ra, mấy tu sĩ truy kích người này vội vàng thay đổi phương hướng, đuổi theo linh ký, sau đó bọn họ liền nhìn thấy Lục Diệp một tay nắm lấy linh ký.
“Tiểu tử, ném linh ký cho ta!” Một người trong đó há miệng hô to.
Còn có người cao giọng nói: “Thứ này là thứ đại hung, tiểu tử, ngươi không cầm nổi đâu, để ta tới đây!”
“Không muốn chết thì buông tay!” Cũng có người gầm lên uy hiếp.
Ngay khi mấy người này cấp tốc tiếp cận, sau lưng Lục Diệp đã rầm một tiếng, mở ra một đôi cánh màu lửa đỏ, cánh giương lên, cả người hóa thành một đạo hỏa quang, lướt gấp về một hướng.
Lúc trước tranh đoạt linh ký, bốn phương tám hướng đều là tu sĩ, không dễ tùy ý thôi động linh văn cánh chim, bởi vì cho dù thì triển cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng tình huống bây giờ lại khác, chỉ có mỗi mấy người này mà thôi, chỉ vì một tấm linh ký màu tím, đáng giá để hắn mạo hiểm một lần.
Linh ký màu tím, gần với màu vàng.
Trước đó hắn nỗ lực nửa ngày như vậy, cũng chỉ cướp được một đạo màu xanh lá mà thôi.
Bản thân Linh văn Phi Dực làm cho tốc độ của Lục Diệp như sấm như điện.
Biểu tình của tu sĩ ném linh ký màu tím kia cho Lục Diệp ngẩn ngơ, hiển nhiên không nghĩ tới Lục Diệp còn có bản lĩnh này, sững sờ trong giây lát, Lục Diệp đã bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Giữa không trung, cánh sau lưng Lục Diệp không ngừng vung lên, một thân linh lực nhanh chóng biến mất giống như hồng thủy tràn ra.
Bây giờ phương thức phi hành của hắn có ba loại, một loại là ngự khí phi hành, một loại ngự không phi hành, loại còn lại chính là mượn dùng linh văn Phi Dực.
Ba loại phương thức này, một loại tiêu hao lớn hơn, nhất là lấy linh lực để duy trì linh văn căn bản không thể so sánh.
Bất quá tốc độ linh văn Phi Dực là nhanh nhất, lại còn linh hoạt.
Cho dù là như thế, cũng không có biện pháp vứt bỏ truy binh phía sau.
Mấy người theo sát không bỏ vừa nhìn qua chính là mấy tu sĩ Vân Hà cảnh lâu năm nào phải chim non mới thăng cấp Vân Hà cảnh như hắn có thể đánh đồng, tu sĩ tu vi càng cao, nội lực càng hùng hồn, tốc độ phi hành càng nhanh!
Cũng may những nơi ven đường đi qua không gặp tu sĩ khác, nếu không tình huống thật đúng là không lạc quan.
Chạy thẳng ra một nén nhang thời gian, khoảng cách giữa hai bên cũng mới kéo ra mấy trăm trượng mà thôi, một khoảng cách như vậy, đối với tu sĩ Vân Hà cảnh tới tay cũng không đáng kể chút nào.