Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 886 - Chương 886: Thiên Cơ Bất Công! 2

Chương 886: Thiên cơ bất công! 2 Chương 886: Thiên cơ bất công! 2

Chương 886. Thiên cơ bất công! 2

Lục Diệp kinh ngạc, thầm nghĩ lão nhân này không hổ là xuất thân từ Vạn Thú Tông, nhãn lực cùng lịch duyệt quả nhiên không giống bình thường, lại có thể nhìn ra huyết mạch của Hổ Phách có Tứ Tượng Thánh Thú, hắn vốn chỉ có chút nghi ngờ đối với chuyện này, giờ phút này nghe Đại trưởng lão nói một phen, sau đó càng thêm chắc chắn, Hổ Phách thật sự có huyết mạch của Tứ Tượng Thánh Thú.

Về phần Đại trưởng lão nói cái gì mà Yêu thú bản mệnh... Lục Diệp đương nhiên không hiểu.

Theo như lời Hạ Thiển Thiển nói, Vạn Thú Vực đã từng tồn tại, tất cả những gì bọn họ trải qua lúc này cũng là chuyện đã xảy ra ở Vạn Thú Vực, chỉ là bị Thiên Cơ dùng thủ đoạn khó hiểu tái hiện, để cho bọn họ có thể tiến vào nơi đây một lần nữa trải qua quá khứ của giới này.

Nếu như vậy, Vạn Thú Tông kia cũng đã từng tồn tại, Thiếu tông chủ Vạn Thú Tông cũng đã từng tồn tại, chỉ có điều bị Lục Diệp thay thế, Lục Diệp đương nhiên không biết yêu thú bản mệnh gì, vừa rồi nếu không phải lão bà mở miệng nói chuyện, hắn thậm chí không rõ lão giả này là Đại trưởng lão của Vạn Thú Tông.

Lục Diệp không hiểu liền hỏi: “Đại trưởng lão, làm sao để nó trở thành yêu thú bản mạng của ta?”

Đại trưởng lão nghi hoặc nhìn Lục Diệp: “Thiếu chủ không nhớ sao?” Đây chính là thứ hạch tâm nhất của phái ngự thú, sao có thể quên được.

Lục Diệp biểu lộ cực kỳ bi ai: “Đột nhiên xảy ra biến đổi lớn, tâm trí không yên, gần đây ta đần độn, cảm giác rất nhiều chuyện đều đã quên.”

Đám người Hạ Thiển Thiển ở một bên nghe được, trợn trắng mắt...

Đại trưởng lão lại nhịn không được thổn thức một tiếng: “Thì ra là thế, thiếu chủ chịu khổ rồi.” Dứt lời, hắn thò tay vào túi trữ vật của mình tìm kiếm một hồi, rất nhanh lấy ra một cái ngọc giản, đưa cho Lục Diệp: “Đây là Thú Ấn chi pháp của bản tông, cũng là kỹ pháp hạch tâm nhất của bản tông, thiếu chủ nhất định phải cất kỹ!”

Lục Diệp nghiêm mặt tiếp nhận, khẽ vuốt cằm: “Đại trưởng lão yên tâm.”

Đám người Hạ Thiển Thiển ở một bên đều nhìn thẳng tròng mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diệp chỉ nói hai ba câu mà đã lấy được lợi ích lớn như vậy từ trên tay người ta, tuy rằng cũng không biết thú ấn chi pháp kia rốt cuộc là cái gì, nhưng rõ ràng, đây nhất định là có liên quan đến ngự thú.

Ở Cửu Châu, Ngự Thú Lưu Phái không phải là một đại lưu phái, thế nhưng ở Vạn Thú Vực này, Ngự Thú Lưu Phái mới là lưu phái chủ thể, đối với nghiên cứu Ngự Thú chi đạo, tu sĩ Vạn Thú Vực khẳng định so với tu sĩ Cửu Châu càng xuất sắc hơn, chớ đừng nói chi là Thú Ấn chi pháp này đến từ tông môn cường đại nhất Vạn Thú Vực.

Nếu phương pháp thú ấn này được lưu truyền ra ngoài, nhất định sẽ được những tu sĩ Ngự Thú Lưu phái kia săn đón, giá trị cực lớn!

Lão nhân này... không thể bỏ qua!

Lúc này trong lòng Hạ Thiển Thiển hơi động, mở miệng nói: “Đại trưởng lão, chúng ta không có vật tư tu hành rồi!”

Đại trưởng lão với vẻ mặt ôn hoà lập tức trợn mắt nhìn Hạ Thiển Thiển: “Trước khi rời đi, không phải Tông chủ giao cho các ngươi một nhóm linh thạch sao? Nhưng đừng nói với lão phu các ngươi hết rồi!”

Nào có chuyện gì! Trong lòng Hạ Thiển Thiển kêu rên, Tông chủ chó má gì đó, nàng ngay cả gặp cũng chưa từng thấy qua...

Đại trưởng lão quay đầu, tiếp tục vẻ mặt ôn hoà với Lục Diệp: “Thiếu chủ, túi linh thú của ngươi đâu?”

“Cái gì?”

“Ôi!” Đại trưởng lão thở dài một tiếng: “Thiếu chủ à, chế tác túi linh thú không dễ, bổn tông cũng chỉ có mười mấy cái, đều là đồ vật do lão tổ tông truyền xuống, không thể tùy tiện vứt đi được.”

Nói xong, hắn lấy từ bên hông mình ra một cái túi đưa cho Lục Diệp: “Trước tiên dùng của lão phu đi.”

Lục Diệp bỗng dưng tiếp nhận cái gọi là túi linh thú kia, nhất thời mờ mịt.

Ở một bên, đám người Hạ Thiển Thiển hâm mộ đến cùng cực!

Đừng nói Thẩm Tiểu Miêu chưa từng thấy qua loại chuyện này, chính là Hạ Thiển Thiển đã từng ra vào rất nhiều bí cảnh, cũng chưa từng thấy người trong bí cảnh tốt với người nào như vậy.

Vốn nàng cho rằng Lục Diệp là Thiếu tông chủ của Vạn Thú Tông, chẳng qua chỉ là một danh hiệu hão huyền, nhưng hiện tại mới biết, người ta thật sự có thể đạt được lợi ích mang tính thực tế!

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì mà một tên gia hỏa Vân Hà tầng hai đi vào bí cảnh liền có thể được nhiều chỗ tốt như vậy, một Vân Hà tầng chín như mình lại muốn liều chết liều sống...

Chỉ bằng hắn là nam sao?

Thiên cơ bất công!

Hạ Thiển Thiển muốn khóc.

Bà lão kia lúc này mới mở miệng: “Thiếu chủ ra ngoài mới về, trước hết hãy để thiếu chủ nghỉ ngơi đã.”

Đại trưởng lão gật đầu: “Đúng, thiếu chủ ngươi tạm thời đi nghỉ ngơi, chờ khôi phục xong rồi hãy nói.”

“Vậy ta đi nghỉ ngơi trước.” Lục Diệp nói một tiếng, bỗng nhiên phát hiện mấy ánh mắt lợi hại nhìn mình chằm chằm, vội vàng gọi một tiếng đám người Hạ Thiển Thiển: “Các ngươi cũng cùng đi.”

“Vâng!” Đám người Hạ Thiển Thiển vội vàng đáp ứng.

Lục Diệp mơ hồ nghe được tiếng nghiến răng, không biết có phải ảo giác hay không.

Trong phòng, hắn đóng cửa phòng lại, Lục Diệp tìm một chỗ ngồi xếp bằng, sau đó liền nhìn thấy ba bóng người xếp thành hàng đứng ở trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống quan sát mình, ánh mắt của mỗi người đều mang theo sự ghét bỏ nồng đậm...

“Thiên Cơ sắp xếp, ta cũng không có cách nào!” Lục Diệp thử giải thích, “Đây không phải là đem các ngươi dẫn vào cùng nhau nghỉ ngơi sao?”

“Chia của!” Hạ Thiển Thiển cắn răng, nàng nghẹn đến muốn chết.

“Chia thế nào?”

“Cái túi linh thú gì đó ngươi tự mình cầm lấy đi, thú ấn chi pháp để ta thác ấn một phần, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy ra bán, ta có một vị sư huynh là ngự thú lưu phái, đối với hắn nói không chừng hữu dụng!”

“Ta cũng muốn!” Thẩm Tiểu Miêu giơ tay lên.

Lan Tử Y im lặng không lên tiếng, bất quá thái độ đã rất rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment