Chương 919: “Ngươi không nói sớm!”
Chương 919: “Ngươi không nói sớm!”
Trong tổ trùng những cuộc ác chiến không ngừng xảy ra, Chu Hải, Bàng Đại Hải, Đại trưởng lão và Thể Tu, bốn người hợp lực, như vậy mới miễn cưỡng có được sức chống lại Ngưu Mãnh.
Đám người còn lại phân tán ra bốn phía, mỗi người điều khiển ngự khí cùng uy lực thuật pháp, chuẩn bị cho cơ hội đánh tới Ngưu Mãnh. Thân thể như cột điện bị đánh chấn động không ngớt, từng vết thương hiện ra, nhưng sinh cơ Ngưu Mãnh thật sự là tràn đầy thái quá, mặc kệ bị thương bao nhiêu, chỉ trong chớp mắt là có thể khôi phục lại.
Hơn nữa phòng hộ của gia hỏa này cực kỳ kinh người, mọi người ở đây vốn chịu kịch độc ăn mòn, thực lực toàn thân không phát huy được một nửa, thủ đoạn thi triển ra lực sát thương đại giảm, rất nhiều công kích đánh vào trên người hắn, phần lớn có khả năng tạo thành đều chỉ bị thương da thịt, cho dù là Lục Diệp điều khiển ngự khí, gia trì linh văn song phong sắc bén cũng chỉ có thể làm bị thương ngoài da thịt, chỉ có phi kiếm của Chu Hải, kiếm thương chém ra có thể thấy được sâu tới tận xương.
Nhưng chuyện này căn bản không làm nên chuyện gì, Chu Hải nhiều lần thử sử dụng phi kiếm chém xuống đầu của hắn nhưng cũng không thể thành công. Ngưu Mãnh xác thực tránh không thoát phi kiếm như sét như điện kia, nhưng phi kiếm chém vào trên người gã, giống như chém trúng sắt thép, khó có thể chém đầu của hắn xuống.
Bầu không khí tuyệt vọng bao phủ tất cả mọi người, trước đó, bất kể là ai cũng chưa từng gặp loại địch nhân có năng lực khôi phục cường đại đến mức không giảng đạo lý này, ở trước mặt địch nhân như thế, bất kể là thủ đoạn gì, đều lộ ra vẻ yếu ớt.
Hơn nữa bị độc tố ăn mòn nhập thể ảnh hưởng, theo thời gian trôi qua, thế cục đối với mọi người mà nói sẽ càng ngày càng không ổn.
Trái lại Ngưu Mãnh, sinh cơ cường đại cùng nhục thân có thể làm suy yếu độc tố ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
Trên Linh Khê chiến trường có tồn tại cấp bậc bá chủ, đó là tồn tại trên tất cả tu sĩ Linh Khê cảnh, đặt ở trên chiến trường Vân Hà, lúc này Ngưu Mãnh không thể nghi ngờ cũng là một vị tồn tại cấp bá chủ.
Khác biệt chính là, hắn là bá chủ Vân Hà cảnh! Tồn tại như vậy chỉ dựa vào vây công thì không có mấy chục người căn bản không hạ được. Huống chi bây giờ hắn còn là trung tâm của trùng sào, có được sinh cơ Bàng Phái.
Trong lòng mỗi người đều đau khổ, sớm biết chạy đến nơi này muốn đối đầu với một vị bá chủ Vân Hà cảnh, nói gì cũng sẽ không đến đây, tối thiểu phải mời giúp đỡ rộng rãi mới có thể hành sự.
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, linh lực khuấy động, một tấm linh khí đại thuẫn ầm ầm vỡ vụn, là đại thuẫn của thể tu tầng bảy kia.
Bốn người vây quanh ở bên cạnh Ngưu Mãnh, thực lực của gã yếu nhất, Ngưu Mãnh mặc dù bị Trùng tộc ký sinh khống chế, không có lý trí, chỉ dựa vào bản năng hành sự, nhưng cũng biết bản thân là mục tiêu trung tâm.
Cùng lúc tấm thuẫn lớn vỡ vụn, thể tu kia như một bao tải rách bay ra, thân hình như con tôm nướng, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất, không còn động tĩnh, sống chết không rõ.
Ngay sau đó bay ra ngoài chính là Bàng Đại Hải. Lần này có tiếng kêu lên thê lương thảm thiết, giống như bị cực hình khó mà chịu đựng được, làm cho người nghe thương tâm, nghe rơi lệ, sau đó ngã vào một bên vách thịt, từ từ trượt xuống.
Trận tuyến dây dưa với Ngưu Mãnh bị đánh vỡ, thân thể như tháp sắt hóa thành một đạo tàn ảnh, từng tiếng kinh hô bốn phương tám hướng vang lên: “Cẩn thận!”
Chu Hải cắn răng, phi kiếm ngăn địch, nhưng mặc dù phi kiếm kia chém ra một chùm máu tươi trên người Ngưu Mãnh cũng không thể ngăn cản gã tiến tới.
Chỉ trong nháy mắt Ngưu Mãnh vọt tới bên cạnh Hạ Thiển Thiển, sau lưng linh quang bùng phát, bóng râm to lớn chiếu xuống, che giấu thân hình cao gầy của nữ tử.
Linh lực quanh thân Hạ Thiển Thiển điên cuồng phun trào, trực tiếp ngưng tụ thành một tấm chắn linh lực dày đặc trước mặt, đồng thời thân hình bay ra phía sau.
Ngưu Mãnh một cước đá ra, bình phong linh lực kia như bọt biển vỡ vụn, cả người Hạ Thiển Thiển bị đạp lăn lộn trên không, nặng nề rơi xuống đất.
Sau đó bàn tay to của hắn thò ra, cũng không thấy hắn có động tác gì, cả người như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Lục Diệp, năm ngón tay biến thành trảo chụp về phía đầu Lục Diệp.
Trong phút chốc này, lông tơ toàn thân Lục Diệp dựng đứng, khí tức tử vong như biển, bao phủ cả người hắn.
Gần như là bản năng, Bàn Sơn đao chém ra một đao, lưỡi đao sắc bén chém lên lợi trảo, phát ra tiếng vũ khí giao nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Móng vuốt sắc bén của Ngưu Mãnh chụp chặt, bắt lấy Bàn Sơn đao, thuận thế kéo một cái, một quyền khác đánh ra, một quyền này đánh lại, bộc phát ra thanh âm vù vù, có thể thấy uy thế cường đại thế thế nào.
Linh văn ngự thủ thật dày xuất hiện ở trước mặt, Lục Diệp không biết đạo ngự thủ này của mình có thể ngăn cản một quyền của Ngưu Mãnh hay không, nhưng đây đã là ứng đối tốt nhất.
Có điều đúng lúc này, một bóng người vọt tới phía trước Lục Diệp, linh lực bộc phát, hai tay đan xen gác ở phía trước.
Ầm một tiếng, thân ảnh kia đâm vào trên người Lục Diệp, ngay sau đó hai người lăn ra ngoài như hai cái hồ lô.
Lục Diệp chật vật đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra, người vừa nãy đứng chắn trước mặt hắn chính là Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cũng vội vàng đứng lên, bất quá thân hình vừa mới đứng vững, liền phun ra một ngụm máu tươi, hai cánh tay run rẩy kịch liệt, hiển nhiên một kích kia không dễ chịu như vậy.
“Thiếu chủ, nhanh nghĩ biện pháp phá Thú Ấn của hắn! Hắn bây giờ đang ở trạng thái thú hóa, chỉ khi phá Thú Ấn của hắn, giải trừ trạng thái thú hóa của hắn, chúng ta mới có cơ hội!” Đại trưởng lão vội vàng nói một câu.