Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 921 - Chương 921: “Chúng Ta Không Hợp Nhau!”

Chương 921: “Chúng ta không hợp nhau!” Chương 921: “Chúng ta không hợp nhau!”

Lục Diệp chỉ là Vân Hà tầng hai, thế cục như vậy hắn rất khó nhúng tay vào.

Thân hình đang lao nhanh tới bỗng dừng lại sau lưng Chu Hải, thân thể Lục Diệp hơi gấp khúc, nhẹ nhàng hít một hơi, linh lực quanh thân bốc lên, khí huyết bản thân và khí huyết Hổ Phách hòa trộn thành một mảng, Bàn Sơn Đao vắt ngang trước mắt, trên thân đao, linh quang hiện lên, cùng lúc đó, khí huyết khổng lồ trên cánh tay phải cầm đao tụ lại, huyết nhục nhúc nhích, toàn bộ cánh tay phải đột nhiên bành trướng một vòng.

Trong phút chốc, Chu Hải có một loại cảm giác như mũi nhọn đâm vào lưng, tựa như có nguy cơ to lớn sắp đánh úp về phía sau.

“Rút kiếm!” Lục Diệp quát chói tai.

Chu Hải không chút do dự, trường kiếm rút ra, đồng thời thân thể lập tức ngồi xổm xuống, trượt ra bên cạnh.

Theo trường kiếm của hắn rút ra, vết thương sau lưng Ngưu Mãnh nhanh chóng nhúc nhích, sinh cơ khổng lồ hội tụ, lập tức có dấu hiệu muốn khép lại.

Ngay vào lúc này, đao quang chói mắt hiện lên, thuận theo vết thương máu me đầm đìa đâm vào.

Cánh tay Lục Diệp mơ hồ thành một mảnh tàn ảnh, trong nháy mắt liên tiếp đâm năm đao!

Với hắn mà nói, Liên Trảm là một loại đao thuật, có thể thi triển ra Liên Trảm, tự nhiên có thể thi triển ra Liên Thứ, đây là vận dụng phương thức khác nhau để chém.

Đao đao không rời miệng vết thương nguyên bản, mỗi đao đâm xuống, trên trường đao đều lóe lên hào quang. Đó là song phong linh văn gia trì, khiến Bàn Sơn đao trở nên sắc bén đến cực điểm, mỗi một đao đều càng sâu hơn so với đao trước.

Trong chớp mắt chính là năm đao, phù một tiếng vang nhỏ, trường đao xuyên qua ngực, mũi đao đâm ra ba tấc.

Chu Hải và Bàng Đại Hải mắt sáng ngời, hai người hiển nhiên đều cực kỳ ngoài ý muốn, một Vân Hà tầng hai thế mà có thể thi triển ra sát chiêu cường đại như vậy.

Nhưng vết thương đơn giản như vậy, hiển nhiên không đủ để phá hư thú ấn trên ngực Ngưu Mãnh. Lúc trước khi mọi người vây công gã, từng lưu lại một chút thương thế trên ngực gã, nhưng những vết thương kia đều rất nhanh khép lại, nếu như giờ phút này Lục Diệp rút đao ra, vậy thì tất cả công sức vừa rồi đều là uổng phí.

Cho nên trong nháy mắt đâm xuyên qua ngực Ngưu Mãnh, Lục Diệp liền ở trên Bàn Sơn Đao xây dựng linh văn hào phóng.

Trong lúc linh lực dâng trào, từng sợi linh lực mà mắt thường không nhìn thấy đâm vào trong cơ thể Ngưu Mãnh tuôn ra, sát chiêu như vậy đủ để diệt sát sinh cơ của bất luận kẻ địch nào trong nháy mắt, nhưng mà Ngưu Mãnh chỉ làm chấn động toàn thân, hoàn toàn không có dấu hiệu phải chết.

Lục Diệp lại thúc giục linh văn vỡ vụn, một tiếng ầm vang từ trong cơ thể Ngưu Mãnh truyền ra, chỗ ngực trực tiếp bị phá vỡ một lỗ máu, thịt nát bắn tung tóe.

Phòng hộ của vị Huyền Vũ tông tông chủ này xác thực kinh khủng, thủ đoạn tầm thường chỉ có thể tạo thành một chút thương tích bên ngoài cho hắn, khó mà thương tổn gân cốt, nhưng mà Lục Diệp lấy đao của Bàn Sơn làm cơ sở, ở trong cơ thể hắn tạo thành linh văn, sát thương như vậy cũng rất khủng bố.

“Bò...ò...!” Sau khi hiện thân liền không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ biết Ngưu Mãnh một khi đã máy móc giết địch bỗng nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng bò...ò..., theo lồng ngực gã có thịt nát bắn tung tóe, thân thể khổng lồ của gã bỗng trở nên hỗn loạn, loại hỗn loạn này rõ ràng có dấu hiệu tách ra.

Lục Diệp còn chưa kịp nhìn rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ngưu Mãnh đã quay đầu đấm ra một quyền.

Ngự Thủ Linh Văn ngăn ở trước mặt, nhưng dưới một quyền này, Ngự Thủ lập tức bị nghiền nát, Lục Diệp liền cảm giác có một tòa núi lớn đâm vào người mình, thân hình không chịu khống chế bay ra ngoài, nặng nề đâm vào nhục bích của trùng sào, chậm rãi trượt xuống.

Trước mắt là dịch vàng ứa ra, nội tạng tạng cuồn cuộn, một hơi thiếu chút nữa không thở nổi.

Chờ hắn phục hồi tinh thần đã qua hơn mười hơi thở, giương mắt nhìn lại, mượn nhờ linh lực bộc phát, tầm mắt mờ mịt thấy được cảnh tượng trước mắt.

Đại trưởng lão cùng Bàng đại hải đang hợp lực dây dưa Ngưu Mãnh, trước ngực Ngưu Mãnh còn cắm Bàn Sơn Đao của mình...

Mà ở một bên khác, chẳng biết lúc nào xuất hiện một con yêu thú giống như Quỳ Ngưu, Chu Hải từng đạo phi kiếm chém ra, giết Quỳ Ngưu kia không ngừng kêu lên, chạy tán loạn khắp nơi.

Thành công rồi! Lục Diệp dựa lưng vào nhục bích, trong lòng buông lỏng.

Yêu thú giống như Quỳ Ngưu này, khẳng định là bản mệnh yêu thú ngưu Mãnh, Chu Hải thi triển thủ đoạn, chính mình lại dốc hết toàn lực, cuối cùng phá thú ấn Ngưu Mãnh, thú ấn bị phá, trạng thái thú hoá sẽ được giải trừ, một người một thú này không thể hợp làm một.

Mà Ngưu Mãnh giải trừ trạng thái thú hóa thực lực so với vừa rồi rõ ràng kém hơn rất nhiều. Hiện tại, y ngoại trừ sinh cơ dồi dào hơn, không khác gì một Vân Hà cửu tầng bình thường, hơn nữa còn bị độc tố ăn mòn ảnh hưởng, thực lực có thể phát huy cũng giảm bớt đi nhiều.

Cách đó không xa bỗng có người run rẩy đứng lên, linh lực dâng trào, ánh sáng của thuật pháp bắt đầu lóe lên, là Lan Tử Y.

Nữ nhân này không chết!

Chẳng những nàng không chết, Thẩm Tiểu Miêu, Lan Tử Y, còn có thể tu bảy tầng kia đều không chết, lúc này đều kéo thân thể bị thương, giãy dụa bò lên.

Tất cả mọi người đều biết, thắng lợi ngay trước mắt, đã đến lúc phải buông tay đánh cược một lần.
Bình Luận (0)
Comment