Chương 933: Tuyết lớn...
Chương 933: Tuyết lớn...
Lúc trước Hổ Phách có thể cung cấp trợ giúp cho Lục Diệp không quá lớn, nhưng nếu như Hổ Phách tấn thăng yêu tướng, chỉ dựa vào bản thân nó cũng có vốn liếng đặt chân ở chiến trường Vân Hà.
Đặc biệt là hiện tại hai bên còn đang kết thành Mệnh Nguyên và Thú Ấn, thực lực của Hổ Phách càng mạnh, có thể mang lại cho Lục Diệp hiệu quả càng lớn.
Còn có Y Y... Nàng là Trành Linh của Hổ Phách, bản thân hai người bọn họ chính là vinh nhục có nhau, cùng trưởng thành, Hổ Phách một khi tấn thăng yêu tướng, Y Y tất nhiên có được thực lực Vân Hà cảnh.
Có thể nói, một đợt tu hành này làm cho thực lực tổng hợp bên phía Lục Diệp tăng lên một cách nhanh chóng.
Lại hai canh giờ nữa, công hiệu của Linh Thiêm màu tím đã hao hết, Lục Diệp lại lấy cái hai đạo tử ký ra bóp nát...
Trong lúc tu hành buồn tẻ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thẳng đến ba ngày sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa chắc nịch truyền đến.
Lục Diệp thu hồi quyển sách trong tay, đứng dậy mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Tiểu Miêu.
"Có chuyện gì?"
Ánh mắt Thẩm Tiểu Miêu lướt qua hắn, nhìn vào bên trong, thấy được Hổ Phách đang ngủ say, không quá để ý, mở miệng nói: "Tuyền Linh bị đoạt, Linh địa bên này xem như bị hủy, sau này ngươi có tính toán gì không?"
Lục Diệp lắc đầu, hắn thật sự không có tính toán gì.
Không như ở chiến trường Linh Khê, nếu như ở bên kia, mỗi tông môn đều có nơi cư trú của riêng mình, không có chỗ để đi, còn có thể trở về nơi nghỉ chân tu hành.
Đến Vân Hà chiến trường, không có tu sĩ, đều là người đáng thương không có nhà để về, chỉ có thể phiêu bạt lang thang, tìm kiếm cơ duyên.
"Vậy có muốn đi theo ta không?" Thẩm Tiểu Miêu mong đợi hỏi.
"Đi đâu?"
"Một vị bằng hữu mà ta biết vừa mới đưa tin cho ta, nói nàng gặp được một chỗ linh địa vừa sinh ra, đang khuyết thiếu nhân thủ, ta chuẩn bị đi qua tụ hợp với nàng, nếu như ngươi nguyện ý thì chúng ta cùng đi, vừa vặn ngươi là trận tu, ta tin nàng sẽ không cự tuyệt ngươi."
Đưa mắt nhìn toàn bộ chiến trường Vân Hà, trận tu không thể nghi ngờ là một nhóm người được hoan nghênh nhất, bởi vì có Trận Tu trấn thủ Linh địa cùng với không có Trận Tu trấn thủ là hai chuyện khác nhau, cho nên Lục Diệp cho dù tu vi thấp một chút, bằng vào thủ đoạn của hắn trên trận đạo, chỉ cần hắn nguyện ý, linh địa dưới Ất cấp hẳn là đều sẽ thu lưu hắn.
Thẩm Tiểu Miêu nhận được truyền tin thì lập tức nghĩ tới Lục Diệp, cũng hỏi qua vị bằng hữu kia của nàng, nhận được sự đồng ý của người kia, cho nên mới tới mời hắn.
Lục Diệp hơi trầm ngâm, sau đó lắc đầu nói: "Hảo ý tâm lĩnh, ta sẽ không đi theo ngươi nữa, ta còn phải đi tìm vị đồng môn kia của ta."
Đáng giận Cự Giáp, cũng không biết là lạc đường hay là thế nào, cũng đã một hai tháng rồi, vậy mà còn không có tìm được nơi này, hôm qua Lục Diệp đã truyền tin cho hắn một lần, phát hiện hắn thông báo vị trí cách chỗ mình tối thiểu còn có lộ trình nửa tháng.
Đây là tốc độ di chuyển bình thường của tu sĩ Vân Hà cảnh, dựa theo biểu hiện trước đó của Cự Giáp, không tới mấy tháng thì đừng mơ chạy tới được.
Hơn nữa bây giờ Hổ Phách đang tấn thăng ở thời điểm mấu chốt, Lục Diệp cũng không thể rời khỏi nơi này, càng không tiện mang nó đi. Mặc dù túi linh thú có thể sử dụng, nhưng vạn nhất chứa trong túi linh thú ảnh hưởng đến việc tấn thăng của nó thì cái được không bù nổi cái mất.
"Như vậy sao..." Con ngươi Thẩm Tiểu Miêu mong đợi trở nên mất mát, dò hỏi: "Hay là ngươi suy nghĩ lại một chút?"
Lục Diệp lắc đầu.
Thẩm Tiểu Miêu cười nói: "Vậy cũng được, sẽ không miễn cưỡng ngươi, hy vọng sau này khi gặp lại, chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù."
Cho đến hôm nay, cả hai bên đều không biết tên họ thật của đối phương, cũng không biết đối phương là người của trận doanh nào.
Cái này ở Linh Khê chiến trường không thường thấy, ở Vân Hà chiến trường lại là nhìn nhiều thành quen.
Hơn nữa, hai người mới vừa rồi còn thân như môn phái, trong nháy mắt đã ra tay, liều mạng chiến đấu, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, trước đây ở trong bí cảnh Vạn Thú Vực, nếu không phải Lan Tử Y chạy nhanh thì Lục Diệp đã sớm nhân cơ hội này giết chết nàng rồi.
"Thuận buồm xuôi gió!"
"Ngươi bảo trọng." Thẩm Tiểu Miêu lại cho Lục Diệp một khuôn mặt tươi cười xán lạn, sau đó mới xoay người, phóng lên trời, hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Hai người vốn là hai người bèo nước gặp nhau, tự nhiên không có khả năng một đường sóng vai nhau đi xuống, sau khi dây mối quan hệ giữa hai người biến mất, sớm muộn gì cũng sẽ mỗi người đi một ngả.
Không có quá nhiều ưu sầu biệt ly, tình cảm còn chưa tới trình độ đó, Thẩm Tiểu Miêu thoải mái đi lại, Lục Diệp cũng không có chút gợn sóng nào.
Trong lịch trình tu hành cả đời của tu sĩ, chuyện như vậy sẽ không hiếm thấy.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên, có chút trắng noãn bay xuống, hắn thò tay ra, cảm giác lạnh lẽo rơi vào lòng bàn tay, rất nhanh tan ra.
Tuyết rơi.
Trước đây hắn hoàn toàn không nhận thấy được nhiệt độ giảm xuống, điều này làm cho hắn không khỏi nhớ lại thời gian làm quáng nô ở Tà Nguyệt cốc, mùa đông đó là mùa đông gian nan nhất của hắn, rất nhiều quáng nô bởi vì ăn không đủ no mặc không đủ bị chết cóng bên trong đường hầm mỏ, hắn cởi y phục của người chết trên người, lúc này mới có thể miễn cưỡng sưởi ấm.
Tới hôm nay, thân là tu sĩ Vân Hà cảnh tầng ba, đối với loại khí tiết này tự nhiên biến hóa, cảm thụ đã không còn rõ ràng lắm, bởi vì phong tuyết như vậy cũng không đủ ảnh hưởng hắn.