Chương 938: Linh thạch khoáng mạch! 2
Chương 938: Linh thạch khoáng mạch! 2
Lục Diệp cất bước đi về phía trước, rẽ qua một khúc ngoặt, lại một con đường hầm hiện ra trước mắt, hắn không tiếp tục thúc giục Nhật Chiếu Linh văn nữa, mà giơ một bó đuốc lên.
Cây đuốc mang theo bên mình rất nhiều, đây cơ hồ là công cụ cần thiết cho mỗi tu sĩ, mặc dù bằng nhãn lực của các tu sĩ, dù trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy một số thứ, nhưng nếu có ánh sáng tự nhiên có thể thấy rõ ràng hơn một chút.
Giống như tình huống trong đường hầm mỏ vừa rồi, lượng lớn linh thạch chiếu rọi quang mang của bó đuốc, chói mắt người khác.
Lục Diệp mới đứng vững thân hình, phía trước lập tức có động tĩnh nhàn nhạt truyền ra, hiển nhiên là Trùng tộc thủ tại chỗ này đã bị kinh động, giết về phía hắn.
Lục Diệp quay đầu, nhìn về phía Hổ Phách đang ngồi xổm trên đầu vai mình...
Cho tới nay, chiến đấu với Lục Diệp, Hổ Phách đều không tham dự, trên cơ bản đều là nằm sấp trên vai hắn, nếu như cơ hội thích hợp, sẽ lấy Hổ Khiếu Nhiếp Hồn tương trợ cho Lục Diệp.
Sở dĩ như vậy, chủ yếu là phần lớn kẻ địch mà Lục Diệp gặp phải đều không phải Hổ Phách có thể tùy tiện nhúng tay, lâu dài về sau, Hổ Phách đã dưỡng thành thói quen không cho Lục Diệp thêm phiền phức như vậy.
Đương nhiên, có lẽ bản thân nó cũng lười tham dự vào cuộc chiến này.
Bất quá vừa rồi nó rất chủ động tiến đến nghênh địch, đại khái là Yêu Tướng vừa tấn thăng, cố ý muốn thử một chút trình độ của mình, kết quả cắn vài cái Trùng tộc kia, thiếu chút nữa làm vỡ nát một cái răng nanh của mình.
Sau khi nếm qua một lần thiệt thòi, Hổ Phách liền không có hứng thú với những Trùng tộc này, cho nên dù phát giác được ánh mắt của Lục Diệp, Hổ Phách cũng thờ ơ, y nguyên nhu thuận ngồi xổm trên đầu vai Lục Diệp, cái đuôi to hất qua sau lưng Lục Diệp, dáng vẻ như ngươi nhìn ta làm cái gì!
Lục Diệp biết không thể trông cậy vào nó được.
Vốn cũng không trông cậy vào nó cái gì...
Cũng may còn có Y Y, một quả đại hỏa cầu chiếu sáng hắc ám, ầm ầm đánh tới Trùng tộc đang tập kích kia, nhiệt độ cực nóng làm cho tầm mắt trở nên vặn vẹo, hung hăng nện lên người Trùng tộc kia, nện đối phương lảo đảo, Trùng tộc âm thanh vang lên...
Theo sát sau quả cầu lửa chính là từng đạo phong nhận tựa trăng lưỡi liềm, chém vào giáp xác Trùng tộc, phát ra tiếng vang vang sào sạt.
Tiếng kêu của Trùng tộc càng lớn hơn.
Đủ loại thuật pháp, biến thủ xảo nở rộ trên tay Y Y, cho đến khi Trùng tộc không còn động tĩnh, Lục Diệp cũng không thấy rõ hình dạng của nó như thế nào.
Sau khi cùng tấn thăng theo Hổ Phách, thực lực Y Y quả nhiên tăng mạnh, thuật pháp nàng thi triển lúc trước cũng không có uy lực mạnh như vậy.
Y Y bây giờ, nghiễm nhiên đã có thể tính là một pháp tu Vân Hà cảnh! Hơn nữa khác với pháp tu bình thường, bởi vì nàng là linh thể, cho nên bất kể là thuật pháp thuộc tính gì, nàng đều có thể thi triển ra, không bị thuộc tính của mình hạn chế.
Sau khi giải quyết xong Trùng tộc này, Lục Diệp vẫn như cũ cùng Y Y đồng thời ra tay, khai thác linh thạch trong đường hầm mỏ này ra.
Phẩm chất trên vẫn là Linh Thạch trung phẩm, bất quá số lượng lại tăng lên một ít, chừng hơn tám trăm khối.
Tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, Lục Diệp phát hiện ra một vấn đề, đó chính là Kim Quang bao phủ bên ngoài thân thể của hắn, theo thời gian trôi qua dần dần nhạt đi, hắn mới đi qua hai con đường quặng mỏ, màu sắc bên ngoài thân đã yếu đi một chút, nhìn tốc độ như vậy, chỉ sợ không đến mấy canh giờ, Kim Quang này sẽ hoàn toàn biến mất.
Chẳng qua Kim Quang này rốt cuộc có tác dụng gì, đến bây giờ Lục Diệp vẫn không hiểu rõ, bởi vì Kim Quang bao phủ trên người hắn không cung cấp bất kỳ lực lượng hay ảnh hưởng gì, cho dù có biến hóa cũng là như thế.
Có lẽ chỉ khi nó hoàn toàn tắt đi mới biết tác dụng của nó.
Giống như lúc trước Y Y điều tra, bên trong mỗi một con đường hầm mỏ đều có một Trùng tộc, đây tựa hồ là Thiên Cơ an bài ở chỗ này trông coi. Bất kỳ tu sĩ nào tới đây có ý đồ khai thác linh thạch đều phải thông qua khảo nghiệm trông coi này.
Ban đầu, khi Lục Diệp chém giết con Trùng Tộc kia, chỉ có thực lực Vân Hà một hai tầng cảnh giới, Y Y chém giết thì sẽ mạnh mẽ hơn một chút, đợi đến con thứ ba, con thứ tư, rõ ràng mạnh hơn.
Sau ba canh giờ, Lục Diệp đặt chân lên con đường quặng mỏ thứ tám, số linh thạch thu hoạch đã gần vạn.
Trùng tộc mà hắn chém giết lần này là Trùng Tộc mà hắn thường xuyên gặp phải trong Thận Cảnh, thực lực không sai biệt lắm so với Vân Hà tầng năm.
Loại Trùng tộc này không phải rất dễ đối phó, hai thanh Đường đao của nó múa lên nhanh như chớp, khiến Lục Diệp có cảm giác giống như là đang giao thủ cùng một đao khách chân chính.
Chỉ dựa vào bản thân Lục Diệp, muốn chém giết nó thật sự có độ khó nhất định, bởi vì giáp xác bên ngoài Trùng tộc có thể cung cấp phòng hộ rất mạnh.
Cũng may hắn không phải một mình chiến đấu hăng hái, Y Y ở một bên không ngừng thúc giục thuật pháp kiềm chế tinh lực Trùng tộc này, mặc dù Hổ Phách không ra tay, nhưng có ký kết mệnh nguyên cùng thú ấn, nó chỉ ngồi xổm trên đầu vai Lục Diệp, cũng có thể cung cấp trợ lực cho Lục Diệp.
Thuật pháp hệ băng đánh vào trên người Trùng tộc, khiến cho bên ngoài thân thể của nó nhanh chóng bị tầng băng bao trùm, ảnh hưởng đến tốc độ và phản ứng của nó, Lục Diệp nhân cơ hội lấn tới, Bàn Sơn đao chém ra mấy đạo đao mang hình trăng lưỡi liềm, cường đại trùng kích đem bọ ngựa này hất tung lên, hai thanh Đường đao ngẩng cao cao, nhược điểm ở bụng vừa nhìn thấy liền biết.
Hai chân Lục Diệp đạp mạnh trên mặt đất, cả người phóng lên trên, trên Bàn Sơn đao Hoa Quang hiện lên, hung hăng đâm vào bụng con bọ ngựa yếu ớt, Bạo Liệt linh văn gia trì, ầm một tiếng, bọ ngựa hí vang, bụng đầy ruột thối rớt xuống đất, không thể động đậy nữa.