Chương 949: “Ta đi!”
Chương 949: “Ta đi!”
Tu hành lưu phái ở Cửu Châu khác nhau, nếu nói lưu phái nào thích hợp đối phó với Quỷ tu nhất thì chắc chắn là trận tu khhông cần bàn cãi.
Bởi vì trận tu có thể sớm bố trí trận pháp, trận tu thủ đoạn thâm thúy chỉ cần một ý niệm đã có thể thành trận, quỷ tu dù có bản lĩnh cũng đừng mơ tưởng lẻn đến bên cạnh.
Những lưu phái khác thì cái này không tiện, bọn họ đối phó với quỷ tu thường là lấy tĩnh chế động.
Bất quá điều này cần dũng khí cùng lòng tin rất lớn, bởi vì thời khắc quỷ tu bại lộ hành tung thường thường chính là nháy mắt bộc phát sát chiêu, nếu như không kịp đỡ, rất có khả năng đầu thân tách đôi.
Giang Lưu Tử dùng loại phương pháp này đối phó với đối thủ của mình.
Hắn cũng không phát hiện ra tung tích của Quỷ tu, nhưng hắn biết Quỷ tu nhất định sẽ theo một phương hướng nào đó mà lẻn đến bên cạnh mình, tùy thời làm loạn, mà đồng thời khi Quỷ tu động thủ, chính là thời điểm hắn phản kích.
Kiếm của hắn nhanh đến cực độ, trong lúc ngăn cản một kích hung mãnh của quỷ tu, đồng thời tay kia chém địch bị thương.
Giao thủ với nhau chỉ trong chớp mắt, Quỷ tu đã mất hơn nửa cái mạng, nếu không phải theo bản năng mà lui lại một bước, chỉ sợ một kiếm này có thể trực tiếp giết chết hắn.
Đây là một kiếm tu chân chính!
Lúc lùi về sau, trong tầm mắt có một điểm kiếm quang trải ra, phi kiếm đột kích, quỷ tu toàn thân lạnh buốt, đưa tay vỗ một đạo Kim Thân Phù lên trên người mình, đồng thời hô to: “Nhận thua!”
Tiếng vang rầm rầm truyền ra, kim quang bao phủ trên người quỷ tu vỡ tan, một đạo kiếm quang xuyên thấu ngực phải của hắn, mang theo một dòng máu tươi.
Quỷ tu không dễ dàng nhặt về một mạng lúc này phóng lên trời, chạy về phía sau, được Hạ Thiển Thiển tiếp ứng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi nếu không phải gã kịp thời triển ra trên người mình một tấm trung phẩm Kim Thân phù, chỉ sợ giờ phút này đã chết, dù như thế, bản thân cũng bị trọng thương.
Đây chính là sát phạt khủng bố của kiếm tu.
Lại nhìn trong sơn cốc, Giang Lưu Tử vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa như không có động tĩnh gì, mấy đạo kiếm quang lơ lửng bên người, một tay cầm kiếm, một tay chắp sau lưng, ngạo nghễ giữa trời đất.
Trên Linh Phong đối diện truyền đến tiếng trầm trồ khen ngợi, Giang Lưu Tử nhẹ nhàng đánh thắng một ván như vậy, không thể nghi ngờ là đã làm cho các tu sĩ đối diện hãnh diện vô cùng.
Ngược lại đám người Lục Diệp bên này, vẻ mặt mỗi người đều ngưng trọng, nhất là nữ pháp tu kia, sắc mặt đều trắng bệch, vừa nghĩ tới mình có thể phải đối mặt với một kiếm tu kinh khủng như vậy, trong lòng nàng liền bồn chồn.
Tu sĩ tu hành giai đoạn đầu, pháp tu là khắc tinh của binh tu, bởi vì pháp tu có thể thi pháp ở khoảng cách xa trong chiến đấu thường thường rất dễ chiếm lợi, chỉ cần không để cho binh tu lấn tới gần, binh tu kia chính là bia ngắm chịu đòn, nhưng theo tu vi của mọi người tăng lên, loại ưu thế này liền chậm rãi bị san bằng.
Đến tầng thứ Vân Hà cảnh này, đám pháp tu sợ nhất chính là gặp phải kiếm tu, bởi vì tốc độ của kiếm tu quá nhanh, căn bản không phải bọn họ có thể ngăn cản, một khi bị kiếm tu kéo gần khoảng cách lại, thân thể yếu ớt gần như chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Nhất là nữ pháp tu chỉ có tu vi tứ tầng cảnh, càng không thể nào là đối thủ của Giang Lưu Tử, nếu bảo nàng lên đài thì hoàn toàn là nhận thua.
“Để ta.” Thể tu nghiêng đầu, chỗ cổ truyền đến tiếng răng rắc răng rắc, sau đó sải bước đi về phía trước.
Nữ Pháp tu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Trước mắt bao người, thể tu rơi vào trong sơn cốc, giơ cao một cái linh khí đại thuẫn, hơi khom người, hoàn toàn che chắn thân hình khôi ngô, linh lực màu vàng đất cùng khí huyết đỏ thẫm cuồn cuộn tuôn ra, hội tụ ra ánh sáng màu cam, bao phủ lấy hắn.
Hắn bày ra tư thế phòng ngự.
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, đối mặt một kiếm tu chân chính, hắn tự nghĩ tốc độ khẳng định là so không lại người ta, cho nên cho dù tiến về phía đối phương cũng không làm nên chuyện gì, nếu thật như thế, sẽ chỉ bị địch trêu đùa.
Chỉ có phòng thủ như vậy làm tiêu hao sức lực của đối phương, tìm kiếm cơ hội phản kích trong phòng thủ mới có thể có cơ hội chiến thắng, đây cũng là biện pháp duy nhất để đám thể tu đối phó với đám đối thủ nhanh hơn mình.
Đáng buồn chính là các tu sĩ ở mọi trường phái có tu vi cùng cấp bậc hầu hết đều có tốc độ nhanh hơn thể tu, cho nên phần lớn thể tu đều bị đánh.
Giang Lưu Tử ở phía đối diện không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng chờ Thể Tu chuẩn bị sẵn sàng, một bộ tư thế hoàn toàn không để đối thủ vào trong mắt.
Hắn ta đúng là có thực lực để hành động như vậy.
Kiếm tu lấy sát phạt nổi danh, thể tu cho dù phòng ngự bản thân thành một cái vỏ rùa, cũng chưa chắc có thể đỡ nổi phi kiếm của kiếm tu.
Đợi Thể Tu chuẩn bị xong, mấy đạo phi kiếm lơ lửng bên người Giang Lưu Tử mới ầm ầm vang lên chấn động, hóa thành kiếm quang lao về phía trước.
Tiếp theo trong nháy mắt, tiếng leng keng leng keng truyền ra, từng thanh phi kiếm chém lên trên linh khí đại thuẫn, linh quang trên đại thuẫn loé lên, tia lửa văng khắp nơi, thân thể thể thể tu cũng không ngừng rung chuyển.
Một công một thủ, tình cảnh kịch liệt.
Sau ba hơi thở, kiếm quang đánh úp về phía thể tu bỗng nhiên nhiều lên, chính là Giang Lưu Tử triển ra nhiều phi kiếm, phần đông phi kiếm quanh quẩn bên cạnh thể tu, không ngừng bay vút, phần lớn bị linh khí đại thuẫn ngăn lại, nhưng cũng có số ít từ bên hông hoặc phía sau đánh tới, những vị trí này đều không có linh khí đại thuẫn bảo vệ.