Chương 957: Cá lớn!
Chương 957: Cá lớn!
Trong Linh địa, Hạ Thiển Thiển và nữ pháp tu đưa mắt nhìn Lục Diệp rời đi, người sau không ngừng phất tay, biểu tình lưu luyến không rời.
Hạ Thiển Thiển liếc nàng một cái: “Người đã đi rồi, còn phất tay cái gì.”
Nữ pháp tu ủy khuất đến cực độ: “Sư tỷ sao có thể nói ta như vậy.”
“Thật sự là vô dụng.” Hạ Thiển Thiển chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tên kia không gần nữ sắc, ta có biện pháp gì đây...” Nữ Pháp tu càng tủi thân và uất ức hơn, lúc trước nàng chạy trước chạy sau với Lục Diệp, cố gắng bày ra vẻ đẹp của bản thân, kết quả vẫn không thể giữ Lục Diệp lại được.
“Chăm sóc bọn họ thật tốt, ta đi trước, sau đó tìm một trận tu lại đây cho các ngươi.” Hạ Thiển Thiển dặn dò một tiếng rồi giao ngọc giác điều khiển cho nữ pháp tu rồi rời đi.
“Sư tỷ đi thong thả!” Nữ Pháp tu tiếp tục phất tay.
Giữa không trung, Lục Diệp ngự khí mà đi, trên mặt vẫn đeo khuôn mặt hồ ly kia, chỉ cảm thấy trời cao đủ để chim bay, biển rộng đủ để cá nhảy, tâm tình sung sướng.
Không còn giống như thân ở Linh Khê chiến trường, đi tới đâu cũng bị người khác nhận ra, tiếp theo người người kêu đánh, cuộc sống hiện tại trôi qua quá thư thái.
Đến ban đêm, hắn hạ thân xuống, tìm một hang động trong núi hoang, từ luyện một chút.
Lửa trong hang động phập phồng, trên đống lửa kê một miếng thịt thú lớn, nướng vàng óng ánh, mùi thịt lan tỏa khắp nơi.
Ở chỗ sâu trong hang động, Lục Diệp đang vội vàng bày trận.
Thân hình Y Y bỗng nhiên xông ra từ mặt đất, đi đến bên cạnh Lục Diệp, thấp giọng nói: “Không tìm được.”
Lục Diệp gật đầu: “Không tìm được là bình thường, hẳn là quỷ tu.”
Hơn nữa khả năng rất lớn chính là Giang Thành Tử hôm qua giao đấu với hắn!
Từ biệt Hạ Thiển Thiển, sau khi xuất phát không bao lâu, Lục Diệp liền sinh ra một loại cảm giác bị người khác nhìn lén, trước kia khi ở Linh Khê chiến trường, hắn cũng từng có loại cảm giác này, sự thật chứng minh không phải mình đa nghi, mà là thật sự có người đang âm thầm theo dõi mình.
Bây giờ Vân Hà cảnh tầng ba của hắn, tâm trí càng thêm cường đại so với lúc còn ở Linh Khê cảnh, cho nên mặc dù không biết rốt cuộc là ai đang âm thầm theo dõi, có thể xác định chính là, mình quả thật bị theo dõi.
Lúc trước Y Y đang đi tìm kiếm bóng dáng của người âm thầm theo dõi mình, kết quả không có chút thu hoạch nào, một tên quỷ tu cảnh giới Vân Hà tầng năm muốn ẩn nấp thân hình, trừ phi Lục Diệp gia trì thăm dò linh văn, điều tra ở cách đó không xa, chỉ dựa vào Y Y thì không thể tìm thấy bóng dáng của đối phương.
Quả nhiên, chỗ tốt của Hạ Thiển Thiển không phải thứ dễ lấy như vậy, xem ra đợt xuất thủ lúc trước đã khiến người ta chú ý đến hắn.
Nghĩ đến cũng bình thường, một Vân Hà cảnh tầng ba vượt hai cấp đánh bại hai Vân Hà tầng năm, mấu chốt là hai huynh đệ Giang Lưu Tử này cũng không phải là cấp năm bình thường, bản thân bọn họ có thể vượt cấp giết địch.
Muốn không để người khác chú ý cũng khó.
Nhưng lúc đối chiến với kiếm tu Giang Lưu Tử này, Lục Diệp không có khả năng che giấu thực lực, vốn là tu vi không bằng người, đối trận với một kiếm tu nổi danh sát phạt còn ẩn giấu thực lực, như vậy không khác gì tự sát, tóm lại là muốn thắng một trận kia, còn không bằng khai đao trảm ma.
Tuy rằng sau khi nhận ra có người theo dõi mình, Lục Diệp có thể tăng tốc bỏ rơi đối phương, nhưng nếu thật như thế, vậy thì quá rõ ràng.
Muốn thoát khỏi sự theo dõi của đối phương, cũng không phải chỉ có một biện pháp này, về phần hiện tại lặng lẽ đi tìm tung tích đối phương, không phải là ý kiến hay gì, đối phương nếu theo dõi mình, khẳng định còn có trợ giúp, thanh niên tầng chín kia rất có khả năng cũng dính vào trong đó, thậm chí việc này chính là hắn làm chủ, chống lại cường giả như vậy, Lục Diệp cũng không phải là đối thủ.
Một lát sau, Lục Diệp đi ra khỏi sơn động, phóng lên trời.
Trong bóng tối, Giang Thành Tử nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Lục Diệp, tràn đầy khó hiểu.
Đúng như Lục Diệp suy nghĩ, hắn âm thầm nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, hắn cũng là được thanh niên Vân Hà cảnh tầng chín kia ủy thác, một đường truy tìm đến nơi này.
Hành động của Lục Diệp khiến hắn nghi hoặc, đêm hôm khuya khoắt, tên này không nghỉ ngơi cho tốt tại sao bỗng nhiên lại chạy tới ra ngoài, vội vàng truyền tin, rồi lại tiếp tục đuổi theo thân ảnh của Lục Diệp.
Sau nửa canh giờ, Lục Diệp đáp xuống cách đó trăm dặm, vẫn tìm một sơn động như cũ đi vào.
Trong bóng tối, Giang Thành Tử cũng hạ xuống, lại gửi tin tức ra ngoài.
Cách nơi đây mấy chục dặm, thanh niên cảnh giới chín tầng mang theo Giang Lưu Tử cấp tốc chạy tới bên này, trước đó bọn họ không dám cách quá gần, miễn cho kinh động đến Lục Diệp, nếu như vậy, Lục Diệp khẳng định sẽ hô giúp một tay, đến lúc đó trêu chọc Hạ Thiển Thiển tới là phiền toái.
Điều chỉnh một ngày, Giang Lưu Tử thương thế đã tốt hơn nhiều, đi theo phía sau thanh niên, khó hiểu hỏi: “Ngụy sư huynh, mặt hồ ly kia có lai lịch gì lại được Ngụy sư huynh coi trọng như thế!”
Mặt hồ ly rất mạnh, mạnh vượt quá tưởng tượng, có thể xác định nhất định không phải hạng người không có tiếng tăm gì, nhưng cũng không đến mức khiến một tu sĩ Vân Hà cảnh tầng chín như Ngụy Khuyết coi trọng như vậy.
Dù sao cũng là người sắp tấn thăng Chân Hồ, người bình thường làm sao bị hắn để vào mắt.
Ngụy Khuyết nghe vậy nói: “Có biết Bích Huyết tông?”
“Tất nhiên là biết.”
Binh châu Bích Huyết tông, ba mươi năm trước chính là tông môn xưng bá một phương, cũng là dê đầu lĩnh của Hạo Thiên minh.