Chương 960: Không thấy nữa. 2
Chương 960: Không thấy nữa. 2
Đương nhiên, nếu như đem tin tức tiết lộ ra ngoài, phát động toàn bộ tu sĩ Vạn Ma lĩnh trận doanh, Lục Nhất Diệp kia tất nhiên lên trời không đường xuống đất không cửa, nhưng tình huống chiến trường Vân Hà so với Linh Khê chiến trường vốn phức tạp hơn nhiều, hơn nữa chỗ tốt to lớn này, hắn cũng không muốn chia sẻ với quá nhiều người, bằng tu vi Vân Hà cảnh tầng chín, chỉ cần tìm được hành tung của Lục Diệp, hắn nắm chắc có thể giết chết.
Lần này sở dĩ mang theo hai huynh đệ Giang Lưu Tử, đơn giản là muốn mượn bản lĩnh của Quỷ tu Giang Thành Tử để truy tìm tung tích Lục Diệp mà thôi.
Hắn đã cẩn thận quá rồi, không ngờ vẫn thất bại trong gang tấc!
Vấn đề không xuất hiện ở trên người Giang Thành Tử, hắn chỉ là một Quỷ tu cảnh giới thứ năm, thủ đoạn ẩn nấp cũng đủ cao siêu, theo lẽ thường mà nói, tu vi Lục Nhất Diệp tầng thứ ba vô luận như thế nào cũng không thể phát giác được.
Nhưng hết lần này tới lần khác người ta lại phát hiện ra, còn bố trí cạm bẫy.
Gia hỏa này... Cảm giác thật mạnh!
“Chia nhau ra tìm, tất nhiên là hắn chưa đi được bao xa!” Ngụy Khuyết nói một tiếng, thân hình phóng lên cao, lưu lại hai huynh đệ Giang Lưu Tử hai mặt nhìn nhau.
Hắn không sợ hai huynh đệ Giang Lưu Tử phát hiện tung tích Lục Diệp không thông báo cho mình, bởi vì dựa vào thực lực Lục Diệp lộ ra lúc trước, hai huynh đệ Giang Lưu Tử không có bản lĩnh nhanh chóng chém giết Lục Diệp, nếu thật sự tìm được tung tích, nhất định sẽ thông báo cho mình.
Ngược lại là hắn, nếu tìm được Lục Diệp, vậy có thể ăn mảnh rồi!
Duy nhất cần lo chính là, hai huynh đệ này sẽ truyền tin cho đồng môn nhà mình, tông môn đứng sau hai huynh đệ Giang Lưu Tử thế nhưng là nhị phẩm, tự nhiên không thiếu một ít cường giả hoạt động trên chiến trường Vân Hà này.
Việc này không thể quấy nhiễu được, hắn cũng không muốn đi ngăn cản.
“Tên kia là ai, vì sao bộ dáng Ngụy sư huynh rất coi trọng.” Ngụy Khuyết đi rồi, Giang Thành Tử hỏi.
“Bích Huyết tông, Lục Nhất Diệp.”
“Hơi quen tai, hình như đã nghe qua ở đâu rồi?”
“Trận chiến đỉnh kim quang.” Giang Lưu Tử thoáng nhắc nhở một câu.
“Ah! Nguyên lai là tiểu tử này... Rít ~~~~~~~~~~ Ta nhớ rõ trên người tiểu tử này thế nhưng là gánh vác các đại tông môn treo giải thưởng đấy.”
“Ngươi biết Ngụy Khuyết vì sao lại coi trọng như vậy không?”
Giang Thành Tử lập tức tỉnh táo, vết thương cũng không còn đau như vậy: “Vậy còn chờ gì nữa, mau mau đi tìm hắn.”
“Trước tiên truyền tin cho mấy người Lỗ Thụ sư huynh, Ngụy Khuyết muốn bỏ mặc chúng ta ăn mảnh, cũng phải xem hắn có bản lãnh này không đã.” Giang Lưu Tử vừa nói vừa truyền tin ra ngoài vài tiếng.
Tuy nói đều là cùng một phe tu sĩ, đối đãi trên cơ bản là lập trường vô cùng giống nhau, nhưng vẫn còn một số vấn đề tranh chấp
Bản chất con người sinh ra đã là như thế.
Rất nhanh, càng nhiều người biết được tin tức của Bích Huyết tông Lục Nhất Diệp, những cường giả này quanh năm hoạt động trên chiến trường Vân Hà chưa chắc đã từng nghe nói đến cái tên này, nhưng Giang Lưu Tử đã nói ra tất cả tình báo của Lục Diệp, bọn họ làm sao còn có thể không động tâm, dù sao một tu sĩ Vân Hà tầng ba có liên quan đến lượng lớn tài nguyên tu hành, loại cơ hội này chính là ngàn năm một thuở, nhao nhao lên đường, chạy về hướng này.
Sợ bị người khác nhanh chân đến trước.
Cùng lúc đó, trong sơn động ẩn thân ban đầu kia, Lục Diệp cầm lấy miếng thịt thú đã nướng xong, ăn từng miếng một.
Hai sơn động cách xa nhau trăm dặm, hắn có thể trở về nhanh như vậy, đương nhiên là mượn Truyền Tống Trận.
Lúc trước hắn lưu lại nơi này một tòa truyền tống mẫu trận, về sau tiến ra ngoài trăm dặm, bố trí một tòa truyền tống trận, trực tiếp truyền tống trở về.
Mà Giang Thành Tử đặt chân trong sơn động, phát động pháp trận bạo liệt mà hắn lưu lại, sơn động khẳng định đã bị nổ sụp xuống, truyền tống trận hắn lưu lại cũng sẽ bị phá hủy, mặc cho ai đi, cũng đừng mơ tưởng phát hiện manh mối.
Vừa đi vừa về, đúng lúc, thịt thú ở chỗ này đã được nướng chín.
Đã rất lâu rồi Lục Diệp không sử dụng truyền tống trận, lần này sử dụng ngược lại khiến cho hắn phát hiện một chuyện thú vị, cảm giác lúc truyền tống không khó chịu như vậy, liên hệ giữa tử trận và mẫu trận cũng càng chặt chẽ hơn.
Chuyện này không thể nghi ngờ gì nữa, tu vi của hắn đã được cải thiện, dù sao lúc bố trí Truyền Tống Trận ở Linh Khê chiến trường, tu vi của hắn mới chỉ là Thiên Thất.
Nói cách khác, dựa vào truyền tống trận hắn bố trí bằng tu vi hiện tại, có thể truyền tống xa hơn, sẽ không bị giới hạn trong phạm vi trăm dặm!
Đây là một tin tức tốt, truyền tống trận có khoảng cách càng xa thì giá trị càng lớn.
Lục Diệp không dừng lại lâu ở sơn động này, hắn cất kỹ trận kỳ, cầm thịt thú đã nướng xong rồi đi ra ngoài.
Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đất đai trăm dặm đối với tu sĩ Vân Hà cảnh cũng không tính là gì, những người truy tung hắn ở sơn động bên kia chịu thiệt thòi, nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của mình, nếu như kéo dài thời gian, không khéo người ta có thể trở về được.
Bầu trời tối đen như mực, không thấy một điểm sáng.
Lục Diệp chạy suốt đêm, đi về hướng nào, đương nhiên là cố ý tránh đi vị trí sơn động thứ hai, mãi cho đến khi trời sáng, hắn đã chạy được mấy ngàn dặm, lúc này mới tìm một chỗ trong khu hoang dã để đáp xuống.
Trong núi có một dòng sông, một đường bụi bặm mệt mỏi, Lục Diệp mang hổ phách đi tắm rửa một cái, tìm một vị trí yên tĩnh, đơn giản bố trí vài toà trận pháp, sửa chữa một chút.
Đợi khôi phục tinh thần cùng linh lực bản thân xong, hắn mới lấy một đạo linh ký màu tím ra.
Tất nhiên là từ trong hộp ký mà Hạ Thiển Thiển đưa cho hắn.
Linh ký là bảo bối mà các tu sĩ thích nhất, đã đến tay tự nhiên là phải nhanh chóng sử dụng, chuyển hóa thành thực lực của bản thân.