Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 975 - Chương 975: Oan Gia Ngõ Hẹp.

Chương 975: Oan gia ngõ hẹp. Chương 975: Oan gia ngõ hẹp.

Suy nghĩ thông suốt, Lục Diệp cũng không để ý lắm đến nguy cơ do linh ký màu vàng mang đến này, hắn nhét nó vào trong ngực của mình cất kỹ, tiếp tục đọc sách tu hành.

Thời gian nhoáng một cái, ước chừng ba canh giờ sau, Lục Diệp thu hồi quyển sách trong tay, lấy linh ký từ trong ngực ra, ngồi ngay ngắn trên pháp trận, lẳng lặng chờ đợi.

Trong tình báo, cách mỗi ba canh giờ, linh ký màu vàng này đều sẽ bộc phát một lần, sẽ bộc lộ vị trí người nắm giữ linh ký, nhưng cụ thể là bộc phát như thế nào, Lục Diệp không rõ ràng lắm, dù sao hắn cũng là lần đầu trải qua loại chuyện này, không có kinh nghiệm gì.

Một lát sau, không hề có dấu hiệu nào, linh ký trong tay Lục Diệp bỗng nhiên nở rộ ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng kia xuyên thấu tất cả trở ngại, phóng lên trời, tạo thành một cột sáng ở vị trí Lục Diệp.

Không chỉ như thế, một cỗ chấn động linh lực mãnh liệt bộc phát ra.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lục Diệp cũng không khỏi híp mắt lại, động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ người trong phạm vi trăm dặm đều bị kinh động.

Cột sáng chói mắt duy trì liên tục trọn vẹn mười hơi thở, lúc này mới chậm rãi chôn vùi, linh ký màu vàng lại khôi phục thành bộ dáng ban đầu, hết thảy vừa rồi đều như ảo giác.

Nhưng mà Lục Diệp đã nghe thấy tiếng xé gió nhanh chóng lướt tới, ngay sau đó có tiếng nói chuyện với người khác vang lên.

“Ở chỗ này, nơi này có sơn động!”

“Người này không biết suy nghĩ, lại trốn ở trong sơn động tự diệt đường lui, chỉ sợ không biết gì về tin tức khu vực săn bắn.”

“Cẩn thận một chút, trước tiên xác định trận doanh của hắn.”

Mấy cái thanh âm trước sau vang lên, hiển nhiên là một đám tu sĩ kết bạn mà đi, số lượng không nhiều, chỉ có ba bốn người, sẽ kết bạn mà đi, tu vi cũng sẽ không quá cao, cường giả chân chính bình thường đều là độc lai độc vãng, cường giả khinh thường cùng người kết bạn là một phương diện, một phương lại là lẻ loi một mình, đạt được chỗ tốt tất cả đều là của mình, không cần chia cho người khác.

“Đạo hữu bên trong, trận doanh nào, chúng ta thuộc Hạo Thiên minh, đạo hữu nếu là người Hạo Thiên minh, xin ra gặp mặt!” Có người hét lớn.

Đương nhiên Lục Diệp sẽ không dễ dàng tin hắn, mặc kệ người đến là người bên nào, hắn đều chuẩn bị rời đi.

“Đêm dài lắm mộng, tốc chiến tốc thắng.” Lại có người nói, mấy người bọn họ cách nơi này gần nhất, cho nên chạy tới đầu tiên, nhưng khẳng định sẽ còn có càng nhiều người đi nơi đây, cho nên không thể kéo dài quá lâu ở chỗ này.

Thực lực bọn họ tuy không quá yếu, nhưng cũng không quá mạnh, đụng phải cường giả chân chính, tuyệt đối không phải là đối thủ.

Vừa nói xong, trong sơn động bỗng nhiên truyền đến một cỗ linh lực kỳ lạ.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều không rõ cho lắm, người cầm đầu đi trước hướng trong sơn động đánh tới, rút ra linh lực, vận sức chờ phát động, mấy người khác vội vàng đuổi theo.

Sau ba hơi thở, ánh lửa bùng lên vù vù, vài bóng người chật vật xông ra, miệng ai cũng hùng hùng hổ hổ.

Chẳng ai ngờ rằng, sau khi bọn họ xông vào thì lại là một tòa trận nổ tung, tuy không làm cho số lượng người của họ bị tổn thất nhưng cũng đầy bụi đất, bị thương nhẹ, khí huyết kích động.

Đáng giận, trốn ở trong sơn động lại là một gã trận tu.

Một thân ảnh bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt bọn họ, chỉ một thoáng, ấn ký chiến trường trên mu bàn tay tất cả mọi người đều toả ra ánh sáng.

Thực lực người tới không kém, rõ ràng là một cảnh giới thứ tám, ánh mắt quét qua mấy người mặt xám mày tro, thản nhiên nói: “Đồ vật ở đâu?”

Sắc mặt mấy người nghiêm túc, mỗi người đều bày trận địa sẵn sàng đón địch, một người vội vàng nói: “Không tìm được, bên trong không có ai cả!”

Điều này rất kỳ lạ, vừa rồi trong sơn động rõ ràng còn có linh lực chấn động, nhưng bọn hắn sau khi đi vào lại không phát hiện người.

Lời này nói ra, chính hắn cũng có chút không tin, nhưng đây là sự thật.

Người tới quả nhiên không tin, hừ lạnh một tiếng nói: “Giao đồ ra đây, ta đi ngay, nếu không các ngươi đều phải chết!”

“Bên trong thật sự không có người.” Người vừa mở miệng giải thích: “Chúng ta chạy tới đây đầu tiên, nhưng nơi này chỉ có một tòa pháp trận bạo liệt để lại, không thấy bất luận bóng người nào, ta có Thiên Cơ thề!”

Cường giả cảnh giới thứ tám nhíu mày, đối phương đã dám thề thốt thiên cơ, vậy thì chứng tỏ không lừa gạt mình, suy nghĩ một chút, giơ tay lên, một đạo thuật pháp liền đánh về phía trước.

Mặc kệ linh ký màu vàng kia ở nơi nào, nếu mấy người đã để hắn chạm vào, vậy tự nhiên không thể bỏ qua.

Trong thời gian ngắn, đại chiến bắt đầu.

Một lát sau, càng ngày càng nhiều tu sĩ bị động tĩnh bùng nổ của linh ký thu hút tới, lấy sơn động sụp đổ làm trung tâm, số lượng tu sĩ hai đại trận doanh không đồng nhất tụ tập chém giết, khung cảnh hỗn loạn không thể tách ra.

Mà giờ này khắc này, Lục Diệp đã ở trong một động quật cách đó hai trăm dặm, đương nhiên hắn không biết sau khi mình đi đã để lại một đống lông gà trên mặt đất.

Huống chi, đó cũng không phải chuyện của hắn.

Bất quá sau khi chứng kiến tình cảnh Linh ký màu vàng bộc phát, hắn liền biết ý đồ lấy trận pháp che giấu động tĩnh là không thể thực hiện được rồi.

Nguyên bản hắn còn dự định bày trận để che lấp động tĩnh của linh ký màu vàng bộc phát, nhưng hiện tại xem ra, đây là quy tắc của thiên cơ, sức người căn bản không cách nào chống lại. Hắn ở trong sơn động, cột sáng bộc phát ra đều phóng lên trời, làm sao che lấp.

Chỉ có thể hy sinh Truyền Tống Trận, sau khi Linh Ký bộc phát thì chuyển dời vị trí, cũng may số lượng Truyền Tống Trận hắn bố trí cũng đủ nhiều.

Hắn lẳng lặng chờ giây lát, xác định bốn phía không có động tĩnh gì, Lục Diệp thu hồi linh ký màu vàng, tiếp tục tu hành đọc sách.
Bình Luận (0)
Comment