Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 993 - Chương 993: Uy Lực Của Vây Trận!

Chương 993: Uy lực của vây trận! Chương 993: Uy lực của vây trận!

Thời gian trôi qua, ba người Lục Diệp tuân theo nguyên tắc đánh một trận rồi đổi một chỗ, gần như mỗi ngày đều có thu hoạch, mỗi một trận đều có ít nhất ba trăm, nhiều thì năm trăm điểm thu hoạch săn giết, cứ tích lũy như vậy, hiệu quả cực kỳ khả quan.

Xếp hạng của Sát Lục bảng thay đổi không lớn, đáng nhắc tới chính là, cũng không biết Hạ Lương xếp hạng thứ hai kia gặp phải cái gì, mấy ngày nay điểm săn giết gia tăng rất chậm chạp, bây giờ đã sắp rớt khỏi Top 10, trước mắt xếp hạng thứ hai là tên gia hỏa Đàm Thánh.

Lục Diệp nhớ mang máng, khi lần đầu tiên Sát Lục Bảng xuất hiện, tên của người này đã ở trên bảng danh sách, như vậy xem ra, người này cũng là cường giả tầng thứ chín.

Theo Lý Bá Tiên nhớ lại, Đàm Thánh là tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, xuất thân từ một nhị phẩm tông môn, thực lực rất tốt, ít nhất lúc ở Linh Khê cảnh hắn đã từng đạt được thứ hạng trên mười trênLinh Khê bảng.

Bây giờ trên chiến trường Vân Hà, các cường giả hoạt động cơ bản đều từng leo lên Linh Khê bảng. Lý Bá Tiên lắng đọng Linh Khê cảnh hơn mười năm, đưa tiễn hết đám tu sĩ Linh Khê cảnh, đương nhiên không tính xa lạ gì với bọn họ, thậm chí còn từng giao thủ với rất nhiều người.

Cho dù là cường giả Chân Hồ cảnh hiện giờ, cũng từng có đối thủ hoặc là bằng hữu của Lý Bá Tiên, không thể không nói, ở Linh Khê cảnh thời gian dừng lại cũng đủ lâu, ưu thế trên

Mấy ngày nay gặp phải chiến đấu phần lớn đều tương đối nhẹ nhàng, bởi vì có kiếm tu Lý Bá Tiên ra tay đánh lén, rất dễ dàng đánh trọng thương một hai địch nhân, kế tiếp Phong Nguyệt Thiền lại ra tay, Lục Diệp ẩn núp tập kích rồi giết, trên cơ bản chiến đấu rất nhanh có thể kết thúc.

Ngược lại cũng gặp phải một trận khổ chiến, trong đội đối thủ có một binh tu cảnh giới tầng sáu, nhưng mà Lục Diệp ra tay cắt trừ người bạn của hắn, hợp lực của ba người khiến binh tu cảnh giới tầng sáu kia cũng chỉ có thể nuốt hận dưới đao.

Ba người bất luận là ai, đều từng là đệ nhất trên bảng Linh Khê, đều có bản lĩnh vượt cấp giết địch, chỉ cần thực lực địch không phải đặc biệt hùng hậu thì ba người hợp lực đều có thể bắt được.

Lại thêm một trận chiến kết thúc, Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những điểm săn giết phía sau tên của hắn đã cao tới ba ngàn bảy trăm bốn mươi điểm, bỏ qua gần một ngàn điểm săn giết của Đàm Thánh thứ hai, thật sự là một kỵ binh tuyệt trần.

Chênh lệch như vậy, chỉ sợ Đàm Thánh cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Ánh mắt bỗng nhiên bị một đạo lưu quang hấp dẫn, lưu quang kia thẳng tắp hướng bên này lướt tới, trong nháy mắt đã đi tới gần, ầm ầm hạ xuống.

Mi mắt Lục Diệp đột nhiên co rút lại.

Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng như gặp địch.

Trên lưng ba người, ánh sáng màu xanh nhạt bắt đầu tỏa ra, trên mu bàn tay của ba người hiện ra màu đỏ thẫm.

Áp lực cực lớn như núi, ba người Lục Diệp như trúng phải một đạo Dẫn Lôi phù, tất cả đều cứng đơ tại chỗ.

Không có gì khác, Lục Diệp đã nhận ra có người tới.

Chính là người trước đó đã từng giao thủ với Hạ Thiển Thiển, Lục Diệp vẫn luôn không biết người này tên gọi là gì, điều duy nhất hắn biết là người này có tu vi tầng chín.

Quả nhiên là thường đi ở bờ sông nào có không ướt giày, mấy ngày qua đều xuôi gió xuôi nước, hôm nay lại dẫn tới một cảnh giới tầng thứ chín!

Hiển nhiên là động tĩnh chiến đấu vừa rồi đã thu hút hắn ta tới.

Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền sóng vai mà đứng, thầm thúc giục linh lực, Lục Diệp cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, Ngụy Khuyết bất động, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngụy Khuyết đảo mắt qua, nhìn Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền bên kia, lại nhìn Lục Diệp, chỉ thấy ba khuôn mặt bất đồng, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Hổ Phách trên đầu vai Lục Diệp, Ngụy Khuyết nhịn không được nở nụ cười: “Tìm được ngươi rồi!”

Trong lòng mừng như điên, đây đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn chút công phu, mấy ngày nay hắn một mực tìm kiếm tung tích của Lục Diệp, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Trong phạm vi mấy chục vạn dặm khu vực săn bắn này, tu sĩ tràn vào trong nhiều vô số kể, muốn tìm một người khó khăn cỡ nào.

Hắn chỉ thông qua biến hóa trên Sát Lục bảng mỗi ngày, suy đoán ra mấy ngày gần đây Lục Diệp không nhàn rỗi, dù sao gần như mỗi ngày đều có mấy trăm điểm săn giết gia tăng, làm sao có thể nhàn rỗi được.

Đoạn thời gian gần đây, hắn ở trong sân săn có thu hoạch, thân là một cường giả tầng thứ chín, tự nhiên khinh thường việc cùng người khác kết bạn mà đi, du đãng khắp nơi tìm kiếm, các loại cơ duyên cũng đạt được không ít, thậm chí cướp được một ít linh ký, bất quá điểm săn giết đạt được không tính là nhiều, hôm nay chỉ xếp hạng không đến vị trí thứ hai mươi

Hắn cũng không trông cậy vào việc tranh thủ thứ hạng tốt gì trên Sát Lục Bảng, đối với hắn mà nói, tìm được Lục Diệp, chém giết hắn mới là quan trọng nhất.

Phần thưởng Sát Lục bảng đíng là không tệ, nhưng so với treo thưởng mà các đại tông môn Vạn Ma lĩnh phát ra lại không tính là cái gì, đây chính là tài nguyên có thể để cho cả đời của mình hưởng dụng không hết, lại há chỉ là một cái Sát Lục bảng có thể so sánh.

Từ đầu đến cuối, mục tiêu của hắn đều là Lục Diệp.

Vừa rồi hắn chỉ là đi ngang qua gần đó, cảm nhận được dư âm chiến đấu bên này, tiến đến đây điều tra, chưa từng nghĩ tới lại tìm được hành tung của Lục Diệp ở chỗ này.

Tuy nói mang theo khuôn mặt khác , nhưng Hổ Phách lại là một dấu hiệu rất rõ ràng, hơn nữa Bàn Sơn Đao mà Lục Diệp mang theo trong tay cũng có thể làm cho Ngụy Khuyết nhìn quen mắt, làm sao có thể không thể xác định thân phận của gã.
Bình Luận (0)
Comment