Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 47


Nếu đã đến đây rồi thì chôn ở đây làm ma nữ giữ cửa cho công ty tôi cũng được, từ nay về sau chồng tôi cũng phần nào bớt thấy phiền.

Lúc dắt con bé kia đi tôi đoán được thế nào cô cũng mò mặt tới đây, tôi vẫn chờ cô đấy.

Lúc đầu nghe vài người nói cô thương con của chồng sắp cưới như con ruột của mình tôi có chút ngờ ngợ, chậc chậc, lúc gặp con bé tôi thấy nó rất giống với cô, không thể chỉ đơn giản là con riêng của Đông Đông.

Lại thêm chuyện Người con gái từng đến nhà anh ta ở có dung mạo y chang cô, sau khi cô ta sinh con xong liền mất tích, làm sao có sự trùng hợp đến vậy chứ.

Nhưng thôi kệ, là con ai thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, sống không được ngày ngày giờ giờ ở bên con thì chết chung cũng tốt nhờ, con bé đó coi bộ được bố nó chăm sóc rất tốt, không ngờ người thừa kế của Đông Thị lại nuôi con giỏi như vậy.’’
Nói xong cô ta ra hiệu cho đám đàn ông ở đó lao tới tôi.
Tôi cười lạnh, nói: “Để xem thể lực của một đám đàn ông tới đâu.’’
Chiếc điện thoại từ trong tay tôi bay vút tới, trúng giữa mũi Trà Chúc, chiếc mũi silicon ấy có hai dòng máu đỏ chảy dọc xuống viền môi, một tên nhảy vọt lên, nắm chặt cổ tay tôi, những tên còn lại phía sau cũng đồng loạt lao tới.


Tôi xoay người thành một vòng, tiện đà tung cước đá bay đám đàn ông đó ra, một phát, hai phát, rồi lại liên tục vào mặt với bụng, tất cả đều là dòn chí mạng....
Cơ thể này cuả tôi đã lâu không được đánh đấm gì, vậy mà lần này vẫn còn mạnh phết, dù võ nghệ của tôi có giỏi giang tới đâu thì cũng bị đánh một trận, lần lượt từng người đấm rồi đá vào cơ thể tôi, bốn năm thằng đàn ông đánh nhau với một đứa con gái chưa đủ hèn hay sao mà còn dùng cả vũ khí nữa chứ.
Con dao bấm sắc nhọn đâm gần trúng vùng hiểm hóc, mấy lần trước tôi may mắn né kịp, nhưng lần này thì may mắn đã rời xa tôi thật rồi.

Máu bắt đầu loang ướt áo tôi.

Chỉ ba mươi phút sau tôi cảm nha ạ mình không thể trụ thêm được nữa.

Những miếng vải quấn tay tôi không may bị bung ra, khiến bàn tay tôi lại rướm máu khi dùng bàn tay trần chặn lại mũi dao nhọn đang cố đâm thẳng vào tim tôi..
Trà Chúc lúc này thấy tôi đang ở thế có thể nhận thêm một cú đâm thấu tim trong tik tak liền đứng lên, đi tới đạp mạnh vào cánh tay đang run rẩy vì phải gồng hết mình ấy, thế là bị đâm thêm một nhát trúng ngực.
Cô ta cười hả hê: “Nghĩ mình là mãnh hổ à mà dám một mình đến đây dâng mạng.

Nếu bây giờ có người đến giúp cô thì may ra cô còn được sống sót thêm được ít phút, chậc chậc chậc, tiếc quá, tôi lại dặn dò nhân viên ngoài cô ra thì hôm nay phòng tôi không nhận thêm khách rồi, ui trời thương tích đầy mình thế kia sẽ khiến người nào nhìn vào sẽ xót lắm đó.

Còn chờ gì mà không làm cho xong luôn đi!”
Vết kiếm trước ngực đâm không quá sâu, cái tên đâm trúng tim tôi rõ là rất đắc ý, tôi rút mạnh con dao ấy ra một cách mạnh mẽ.

Dù chỉ còn một chút hơi thở tôi cũng chiến đấu tới cùng, thoáng chốc đã khiến đấm đàn ông to xác kia nằm lăn hết ra đất mà rên la.
Trà Chúc run rẩy nói: “cô..


Cô...!là cái loài gì vậy..

sao..

sao...!cô có thể...!Cô mà còn dám đụng vào tôi, tôi sẽ ra lệnh cho người giết chết con gái cô đó.” Trên tay cô ta là chiếc ipad đang phát clip con gái tôi đang bị chói tay chân, ngất lịm còn bị bịt miệng.
Tôi nổi giận đùng đùng, quát: “Mày đã làm gì con tao?”.
Cô ta vẫn run rẩy nhưng đã cố gắng trấn tĩnh hơn, ngồi lại xuống ghế, nói: “Trẻ con thì cần được nghỉ ngơi, nó chỉ là ngủ một chút trong lúc chờ mẹ nó tới thôi mà.

Hiện tại những người vệ sĩ của tôi bị mẹ nó làm trò nằm la liệt ở đây rồi thì tôi không chắc là tiếp theo đây nó sẽ còn được tỉnh lại không nữa.”
Lúc con người ta sôi sục lửa giận trong người thì hình như máu từ các vết thương càng chảy nhanh, nhiều hơn thì phải.
Thấy tôi nhăn mặt đau đớn, cô ta cười khoái chí: “Mau quỳ xuống mà van xin tôi đi, tôi sẽ cho cô một ân xá đặc biệt, được một lần hôn lên đôi chân ngọc ngà này của tôi, có thể dùng chiếc lưỡi của cô để làm sạch đôi cao gót của tôi, nếu làm tốt có khi tôi sẽ mủi lòng mà đưa con cô tới đây để hai mẹ con đoàn tụ sớm hơn đó.”
Tôi không tra lời, gồng mình đứng dậy cầm con dao lúc nãy bọn kia làm rơi xuống đất, lao nhanh tới chỗ Trà Chúc.
Cô ta hoảng hốt, hét lên: “Mày không được lại gần tao, mày mà làm gì tao, là tao ra lệnh cho người ở bên kia phòng giết chết con mày ngay lập tức.”
Quả nhiên, hăm dọa một chút là có manh mối ngay.


An Nhi không ở quá xa, giải quyết xong cô ta có thể tới cứu con bé cũng được.

Con bé có chuyện gì chắc chắn cả công ty này từ cấp trên tới cấp dưới không ai còn mạng với tôi.

Truyện Huyền Huyễn
Tôi nhếch mép cười, nói: “Trước khi tới đây tôi đã biết bản thân cần phải làm gì, mày cứ thử đụng vào một miếng da trên người con tao đi, xem tao có lột da mày ra ném cho chó ăn không.

Mày nên nhớ, khi mày đã đụng đến An Nhi của tao thì cả dòng tộc của mày chắc chắn cũng không yên thân đâu.

Sống tới tuổi này tao chưa từng biết nói suông với bất kỳ ai đâu, nên biết kết cục của việc đùa dai với lửa.”
..

Bình Luận (0)
Comment