Nhân Gian Băng Khí

Chương 1077

Người dịch: PrimeK

“Phi, phi! "Lãnh Dạ phun ra hai ngụm nước miếng dính tro cốt, khuôn mặt kia liền đen xuống.

Những xương này, giòn thật sự.

Nếu phương pháp này không thể dùng, hắn cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Kết quả là, Lãnh Dạ lại đem thân thể của mình ghé vào trên đống xương, sau đó thử từng chút di chuyển hai chân ra ngoài. Khoan hãy nói, phương pháp này ngược lại thật sự có thể thực hiện, tuy rằng cố hết sức một chút, tốn thời gian cũng nhiều hơn một chút, nhưng cuối cùng Lãnh Dạ rốt cục vẫn đem chính mình "Nhổ" ra. Tuy rằng quá trình rất vất vả, nhưng ít nhất đã "chạy thoát".

Lãnh Dạ nằm ở trên đống xương từng ngụm từng ngụm thở hổn hển khôi phục thể lực, mà lúc này, Hầu Tử bỗng nhiên hỏi: "Lãnh Dạ, ngươi đi ra chưa?"

“Ra rồi. "Lãnh Dạ hữu khí vô lực đáp:" Mẹ nó, thiếu chút nữa mệt chết, so với lần trước giẫm vào đầm lầy trốn ra còn mệt hơn.

‘Mau tới đây. "Hầu Tử kêu lên:" Kéo ta ra với

Lãnh Dạ tức giận nói: "Tự mình bò đi.

Ta không ra được, súng bị kẹt rồi.

“Không cần. "Lãnh Dạ cũng không ngẩng đầu lên nói.

...... Không có súng, sẽ không có đèn pin.

... "Lý do này hình như... không còn đường từ chối nữa rồi. Rút miệng, Lãnh Dạ không kiên nhẫn nói: "Chờ ngươi đi ra rồi quay đầu đào.

Ngươi cảm thấy nếu ta buông tay, còn có thể đào được nữa sao?

“...... "Lãnh Dạ vỗ trán một cái, mắng:" Mẹ nó”.

Thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy, Lãnh Dạ vỗ vỗ bụi xương cốt trên người, không cam lòng nói: "Chờ”.

Hầu Tử không quên nhắc nhở: "Đi đường cẩn thận một chút, đừng đá phải ta

Mẹ nó, ông mày thật muốn lấy đầu của ngươi làm bóng đá.

Không dễ đá, đầu ta cứng.

“Cút, ông mày không có tâm tình kể chuyện cười với ngươi. "Lãnh Dạ vừa mắng, vừa vuốt hắc một đường mò mẫm xương cốt đầy đất tìm tới.

Hầu Tử và Lãnh Dạ cách nhau cũng không xa, đại khái lúc lấy ra hơn năm, sáu mét, tay Lãnh Dạ bỗng nhiên đụng phải một thứ gì đó có gai. Hắn đưa tay sờ soạng một chút, đây là một cái vật thể tròn vo, tròn tròn, phía trên còn dài ngắn ngủn cặn lông, sờ lên đâm có chút thoải mái -- ân, hẳn là cái ót Hầu Tử.

“Hầu Tử? "Lãnh Dạ thử gọi một tiếng.

Ừ. "Hầu Tử đáp.

Lãnh Dạ Khúc chỉ tay gõ gõ: "Đây là đầu của ngươi?

“Nói nhảm. "Hầu Tử không vui lắc đầu, cố gắng hất tay Lãnh Dạ ra.

Lãnh Dạ trêu ghẹo nói: "Kiểu tóc này của ngươi cảm giác không tệ? Rất gợi cảm nha." Vừa nói, hắn còn vừa sờ về phía trước. Sờ đến mặt nhéo nhéo, cứng ngắc, không vui. Lại sờ đến mũi, cũng nhéo vài cái. Sau đó sờ vào miệng...

Hầu Tử đột nhiên mở miệng, "Ngao ô" một ngụm cắn.

Lãnh Dạ Đau kêu một tiếng, vội vàng rút tay về, tức giận mắng: "Ngươi cầm tinh con chó à?

Ta là khỉ, không phải chó. Tiểu Bạch mới là chó.

"..." Được rồi, nói chuyện cầm tinh với một người ngoại quốc như ngươi đúng là một chuyện rất ngu xuẩn.

Nhanh lên, mau kéo ta ra. "Hầu Tử không kiên nhẫn thúc giục.

Yêu nha. Nhờ ta còn kiêu ngạo như vậy? "Lãnh Dạ không vui," Bốp "một cái tát lên đầu Hầu Tử, trêu chọc nói:" Đây là thái độ ngươi khi nhờ ta à?

“...... "Hầu Tử lắc đầu, tức giận nói:" Nhanh lên, đang vội.

Ta không vội"Lãnh Dạ tiếp tục vỗ lên đầu Hầu Tử một cái, rất kiêu ngạo nói:" Nghĩ ra sao? Ai bảo ngươi vừa rồi còn cắn ta, xin lỗi ta trước. Nói Lãnh đại gia, xin lỗi, tiểu hầu sai rồi, tiểu hầu làm khỉ làm chó cho ngài. Nói mau!

Có thể là tóc ngắn ngủn của Hầu Tử sờ lên xúc cảm quá tốt, Lãnh Dạ nhịn không được lại cho một cái tát.

Hầu Tử tức giận, Sư tử xuống đồng bằng cũng bị chó khinh......

Mặc kệ xuyên tạc thế nào, cuối cùng Hầu Tử vẫn chỉ có thể cúi đầu, nghẹn khuất nói: "Lãnh đả gia, Hầu Tử sai rồi”.

“Ừ, ngoan. "Lãnh Dạ rất hài lòng sờ sờ cái đầu gai nhọn của Hầu Tử - không có nó, thật sự là xúc cảm quá tuyệt vời.

Sau đó Lãnh Dạ cũng không đùa giỡn Hầu Tử nữa, bắt đầu theo đầu của hắn đi xuống sờ qua. Đầu tiên là sờ đến cổ, tiếp theo lại đi xuống......

Lãnh Dạ nhất thời nổi giận, dưới cổ tên này thế mà còn chôn trong đống xương, căn bản không nhúc nhích được.

.......

Lãnh Dạ đen mặt, lòng đầy căm phẫn nói: "Hầu Tử, ngươi là đồ ăn hại!

Hầu Tử mặt mũi đều mang theo dấu chấm hỏi, với trình độ tiếng Long ngữ của hắn, thật sự không cách nào lý giải từ ăn hại là gì? Đây là lời khen ngợi sao? Được rồi, coi như đó là khen ngợi đi.

Hầu Tử yên tâm thoải mái tiếp nhận từ "ăn hại" này.

Mà Lãnh Dạ thì sao, tức thì tức, lại không thể không nghĩ biện pháp đem Hầu Tử lấy ra. Vì thế hắn trực tiếp túm lấy một tay của Hầu Tử, sau đó hô lớn khẩu hiệu: "Một hai ba nào!"

Tiếp tục "Một, hai, ba, hey!"... vẫn không nhúc nhích.

Một hai ba nào!

Một hai ba......

……

Liên tục hô khẩu hiệu mười mấy lần, cũng kéo số lần ngang nhau, Lãnh Dạ rất tức giận buông tha. Một chưởng hất tay Hầu Tử ra, oán giận nói: "Hầu Tử, con mẹ nó ngươi ăn cái gì mà nặng thế?

...... "Hầu Tử chớp chớp mắt vô tội, rất là nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lại nghiêm túc hồi đáp:" Ăn rất nhiều thứ. Bình thường cái gì cũng ăn, trên cơ bản có thể lấp đầy bụng đều phải tranh nhau ăn. Bất quá, cũng có lúc thường xuyên không có gì ăn.

Này này, ta chỉ là hỏi để giải tỏa bực mình thôi, ngươi nghiêm trang trả lời là cái quỷ gì?

Lãnh Dạ cảm thấy mình đã theo không kịp hình thức tư duy giống như khỉ kia, hỏi một câu để xả giận, lại còn có thể nghiêm túc trả lời như thế, cũng là không có ai. Nếu đổi lại là Hoàng Hậu, phỏng chừng trực tiếp ném cho hắn một cái lườm? Nếu là 11, đại khái ngay cả lườm cũng lười. Lại nói, những người tính cách khác nhau này rốt cuộc là như thế nào tụ tập cùng một chỗ, còn có thể hòa thuận ở chung?

Thở dài, Lãnh Dạ thu hồi tâm tư đã bay đến chân trời, sau đó một lần nữa đặt ở trên người Hầu Tử. Sau khi vuốt cằm suy tư một hồi, hắn quyết định...... vẫn là dùng cách đào.

Sau đó......
Bình Luận (0)
Comment