Nhân Gian Băng Khí

Chương 1177

Người dịch: PrimeK

Lãnh Dạ quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện phía sau có hơn 30 chiếc xe đi theo. Khóe miệng hơi giật giật, rút băng đạn ra nhìn - trong băng đạn còn lại viên đạn cuối cùng, tính cả viên đạn trong nòng súng, tổng cộng cũng chỉ còn hai viên đạn. Do dự một chút, chung quy nhịn xuống xúc động không có đem hàng tồn kho cuối cùng bắn sạch. Ôm súng tùy ý tựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại, trên mặt khó nén mệt mỏi cùng thần thương.

Về phần những chiếc xe đuổi theo phía sau kia - - thích thế nào thì thế nào, dù sao đừng hy vọng hắn có thể dựa vào hai viên đạn còn lại mà bắn nổ hơn 30 chiếc xe, vậy không thực tế.

Cũng may xe đuổi theo phía sau cũng giống như đoàn xe lúc trước, chỉ treo từ xa, không tới gần, cũng không bị bỏ lại. Giống như keo dính, dính người, còn ghê tởm.

Cứ như vậy, một chiếc xe Jeep chạy băng băng ở phía trước, thỉnh thoảng đột nhiên đổi phương hướng một chút. Phía sau mấy trăm mét thì treo một chuỗi đuôi thật dài, cuối cùng vẫn duy trì khoảng cách như vậy.

Song phương phảng phất hình thành ăn ý nào đó - ta không trêu chọc ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ bỏ rơi ta.

Trong lúc vô tình, biển báo không biết từ lúc nào mà từ "B9" biến thành "B12", cũng có nghĩa là bọn họ tiến vào khu vực B12.

Không biết có phải do K và C hai người có sức chiến đấu mạnh nhất thất thủ hay không, dọc theo đường đi lại không có ai nhảy ra chặn đường, chỉ có một chuỗi đuôi thật dài phía sau cuối cùng không xa không gần đi theo.

Trong xe, 11 và Lãnh Dạ đều không nói gì nữa, ngược lại ba cô gái phía sau vẫn không ngừng khóc... Không phải vì Vận Mệnh mê mang của mình, mà là vì sự hy sinh của Hầu Tử, Hoàng Hậu và Dawell mà đắm chìm trong bi thương.

Bất quá khóc một đường, Lãnh Dạ có lẽ là bị ầm ĩ đến phiền, cào cào da đầu, rơi xuống một bồng bùn đất, xoay người vẻ mặt đau khổ nói: "Đừng khóc, các bà cô, ba người các ngươi khóc đến tôi cũng đau đầu. Nếu không...

Thấy 3 người con gái còn đắm chìm trong bi thương, không một ai phản ứng hắn, Lãnh Dạ ánh mắt chuyển hướng đến người trẻ nhất là Trương Hân Hân, nghĩ nghĩ, nói: "Đừng khóc tiểu mỹ nữ, tư thế khóc của em không đúng."

Nói xong vỗ vỗ bả vai của mình, nói: "Hay là anh cho em mượn bả vai dựa vào? Yên tâm, không thu phí.

Trương Hân Hân xoa con ngươi đang khóc đỏ, thút thít "phì" một tiếng. Tuy rằng trong lòng vẫn bi thương như trước, nhưng bị Lãnh Dạ quấy nhiễu, không khí áp lực lại hòa tan một chút.

“Anh nói cho em biết, ở kinh thành, mỹ nữ kia thế mà là xếp thành hàng..."

Mới nói được một nửa, 11 đột nhiên đạp thắng xe. Xèo - -! "Một tiếng, lốp xe trượt dài hơn 10 mét mới dừng lại.

Lãnh Dạ thân thể không thể khống chế lắc lư về phía trước, ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Không phải chứ?

Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên xuất hiện một lượng lớn binh lính thiết giáp vây quanh.

“Mẹ kiếp! "Lãnh Dạ hoảng sợ, nhiều người như vậy, lúc trước đều trốn ở đâu?

Không chỉ vậy, hai bên trái phải cũng đồng thời xuất hiện một lượng lớn binh lính, ào ào xúm lại.

Lúc này 11 cho dù muốn lui cũng không còn kịp, bởi vì hơn 30 chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đã xếp thành hình quạt, chậm rì rì đè lên.

Lãnh Dạ ôm lấy súng, cả khuôn mặt đều nhăn thành nếp nhăn, mở ra hình thức chửi tục điên cuồng: "Con mẹ nó, định chơi trò gì đây?”

Nói xong lại liếc 11 một cái, tiếp tục châm chọc nói: "Có ngàn vạn con đường, sao anh lại chọn con đường chết? Nói trước nhé, tôi chỉ còn lại có hai viên đạn, bắn xong cũng chỉ có thể lên cột bánh xe. Đến lúc đó chịu chết là anh trước, tôi đệm lưng cho anh”

11 liếc nhìn hắn.

Hắn biết tính cách Lãnh Dạ, áp lực càng lớn, cái miệng này lại càng không ngừng được, giống hệt Hầu Tử. Bất quá Hầu Tử đó là mở ra hình thức tự nói, mà Lãnh Dạ thì sẽ tiến vào hình thức điên cuồng chửi tục, tàn nhẫn lên ngay cả chính mình cũng phun.

Có thể khiến hắn lải nhải như vậy, đủ thấy áp lực tâm lý của hắn lúc này thật lớn, đại khái đều đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.

Các binh sĩ trong căn cứ đã chậm rãi vây lại, trước sau trái phải đều là đầu người nhốn nháo, bọn họ quả thật đã trốn không thể trốn.

Lãnh Dạ thở dài, cầm lên hai viên đạn cuối cùng còn sót lại, ngoài miệng vẫn lải nhải lải nhải nói: "Thật đáng thương, ông mày còn chưa kịp nối dõi tông đường đâu. Đi xuống phía dưới, cũng không biết ông mày có thể đánh chết mày hay không. Ai, em gái bộ dạng thật không tệ, nếu không anh chịu thiệt một chút, đợi đến khi xuống dưới, chúng ta kết làm một cặp thế nào?"

11 chặt hai con dao găm đã rơi vào trong tay, có loại xúc động muốn chém chết hắn trước.

Thật sự chịu không nổi miệng của người này!

Trên ghế sau, Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Hân Hân gắt gao bảo vệ Âu Dương Nguyệt Nhi ở giữa, mặc dù các cô cũng hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng nghe được lời điên cuồng của Lãnh Dạ, ngay cả Trương Hân Hân cũng nhịn không được hung hăng liếc hắn một cái.

Các binh sĩ căn cứ đã càng vây càng gần, chiến đấu, hết sức căng thẳng!

Lãnh Dạ liếm liếm môi khô ráo, liếc mắt nhìn 11 bên cạnh, đang đợi giơ súng bắn...

Đột nhiên!

Một trận ầm ầm tạp âm chợt xuất hiện, cũng từ xa mà gần truyền đến. Nghe âm thanh giống như âm thanh phát ra khi bùn xoắn ốc của trực thăng quay.

Lãnh Dạ khẽ ồ một tiếng, quay đầu nhìn ra phía sau.

Quả nhiên, vừa quay đầu lại, liền thấy xa xa một chiếc máy bay trực thăng rách nát vũ trang đang lảo đảo xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Nhìn chiếc máy bay từ xa tới gần kia, Lãnh Dạ lại châm chọc nói: "Thật sự là để mắt tới chúng ta, ngay cả máy bay vũ trang cũng phái ra, bay ở độ cao như vậy cũng không sợ đụng à?"

Nhưng mà lời nói vừa mới lạc âm, những tên lính chuẩn bị xúm lại xông lên kia không biết nổi điên cái gì, đột nhiên quay lại họng súng, "tạch tạch tạch" bắn dữ dội về phía máy bay trực thăng đang bay đến này
Bình Luận (0)
Comment