Nhân Gian Tương Kiến

Chương 1 - Khống Chế Không Được.

CHƯƠNG 1: Khống Chế Không Được.

Vân Cảnh cảm giác bản thân tựa như là mơ mơ màng màng ngủ thật lâu, nhưng hình như cũng không có bao lâu......

Một trận ồn ào thanh âm khiến hắn bừng tỉnh, ý thức hỗn loạn không thể tổ chức đầy đủ suy nghĩ, những âm thanh xung quanh như là ma âm rót tai.

Phiền muốn chết!

Cố gắng mở to mắt, đập vào mắt mơ hồ một mảnh, ở trước mắt có một số thứ gì đó lắc lư, nhưng thấy không rõ lắm.

Ta đây là mù sao???

Trong đầu xuất hiện suy nghĩ như vậy, ý thức mơ hồ khiến Vân Cảnh không thể tập trung lực chú ý suy nghĩ rốt cuộc sao lại thế này.

Sau đó theo bản năng lại một cái suy nghĩ nữa xuất hiện ở trong đầu hắn.

Đầu của ta hình như có cái gì đó kẹp qua???

Mấy cái suy nghĩ đơn giản này hiện lên trong đầu, Vân Cảnh sau đó mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Trong mộng hình như có cái gì đó tiến đến bên miệng của hắn, hắn theo bản năng há mồm ngậm mút vào, nhưng mút lại không thấy có gì…

Trong lúc ngủ mơ hắn bản năng cảm giác được đồ vật trong miệng đó đối với mình rất quan trọng, tiềm thức bắt đầu phân cao thấp, không biết qua bao lâu, nỗ lực cố gắng của hắn đã được hồi báo, một cỗ ấm áp hương vị ngọt ngào chất lỏng bị hắn hút vào trong miệng, sau đó mồm to nuốt từng ngụm từng ngụm......

Cứ như vậy mơ mơ màng màng, hắn vài lần tỉnh lại, ý thức không rõ ràng lắm, cả người không có một chút khí lực, xoay người đều làm không được, ánh mắt giống như cận thị mấy ngàn độ thấy không rõ bất cứ gì, một ít hỗn loạn thanh âm ở bên tai quanh quẩn, nhao nhao nhác nhác hắn cũng không hiểu có nghĩa là gì.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, cách mỗi một đoạn thời gian bản năng của hắn lại mút vào chất lỏng gì đó có hương vị ngọt ngào, ngắn ngủi tỉnh lại, sau đó lại lâm vào ngủ say, lúc tỉnh lại có đôi khi chung quanh có ánh sáng, có đôi khi chung quanh tối đen một mảnh, dần dần, ý thức của hắn chậm rãi bắt đầu thanh tỉnh, hơn nữa tầm mắt cũng dần dần khôi phục thanh minh.

Khi ý thức của hắn hoàn toàn trở nên rõ ràng, hơn nữa thị lực cũng được khôi phục. .....

Lại một lần tỉnh lại, Vân Cảnh nhìn thấy bàn tay của mình nhỏ bé to bằng quả bóng bàn ngẩn người một lát, lại hơi chút quay đầu, thấy được một cái xinh đẹp nữ nhân, đại khái mười tám chín tuổi, trên đầu quấn khăn trùm vải thô, muốn bao nhiêu quê mùa có bấy nhiêu quê mùa, bản thân mình thì đang ở trong ngực nàng.

Cái này.....

Bản thân mình tự nhiên lại biến thành một cái đứa bé mới sinh ra không lâu, mà nữ nhân đang ôm mình rõ ràng là nhân vật mẹ!

Cái tình huống gì a???

Luân hồi chuyển thế rồi???

Nhưng cho dù là luân hồi chuyển thế mà nói, vì sao mình lại mang theo ký ức nhân sinh mấy chục năm kiếp trước?

Chẳng lẽ canh Mạnh Bà trộn nước ? !

Cục giám sát chất lượng mặc kệ không quản lý?

Bản thân cảm giác ngủ thật lâu lại cảm giác như không có bao lâu lúc đầu kỳ thật là ở trong bụng mẹ?

Ngay tại Vân Cảnh suy nghĩ thiên mã hành không thời điểm, như là có tâm linh cảm ứng với nhau, nữ nhân xinh đẹp nhưng dáng vẻ quê mùa kia tầm mắt đối diện với Vân Cảnh .

Nàng đang cười, nụ cười đó, giống như nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của nàng.

Nhìn Vân Cảnh, nàng mở miệng nói một câu khiến Vân Cảnh hoàn toàn nghe không hiểu, sau đó, nữ nhân bắt đầu kéo áo lên. . .

Đến giờ ăn rồi.

Tuy rằng không biết vì cái gì mạc danh kỳ diệu liền biến thành trẻ con mới sinh, nhưng cơm vẫn là phải ăn .

'Bát cơm' rất lớn, đủ sữa.

Xem ra rất dài một đoạn thời gian sau này bản thân mình cũng không phải đói bụng, sữa đầy đủ để cho nho nhỏ thân thể của mình lớn lên khỏe mạnh.

Bởi vì mới ra sinh không bao lâu, đầu đang còn phát triển không cho phép Vân Cảnh suy nghĩ quá nhiều, đang ăn cơm, hắn mơ mơ màng màng bắt đầu mệt rã rời, sau đó dần dần đã ngủ.

Nhìn đứa bé đang ngủ trong ngực nhả ra bong bóng sữa, nữ nhân liền cẩn thận ôm không nỡ buông xuống, miệng nhẹ nhàng ngân nga những bài ca dao không biết tên..... .

Khi Vân Cảnh lần thứ hai tỉnh lại thời điểm, phát hiện bản thân mình đã không còn mẫu thân trong ngực, mà là được một cái nam tử ôm.

Nam tử nhìn qua cũng tầm hai mươi tuổi trở lên, hắn tóc rất dài, dùng một mảnh vải thuyên buộc lên đỉnh đầu, dáng dấp rất nam tính, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen màu đồng cổ, cánh tay rắn chắc hữu lực.

Nam tử này tất nhiên chính là Vân Cảnh phụ thân kiếp này rồi.

Hắn cho Vân Cảnh cảm giác chỉ có thể dùng từ thật thà để hình dung.

Lúc này hắn đang ôm Vân Cảnh nhếch miệng cười ngây ngô, cười đến cái mũi không phải cái mũi con mắt không phải con mắt, rõ ràng là một hán tử, bộ dáng hắn ôm Vân Cảnh lại thật cẩn thận có chút buồn cười.

Nam tử ôm Vân Cảnh phát hiện hắn tỉnh lại, nhất thời mở miệng quang quác nói chuyện, nhưng mà một chữ Vân Cảnh đều nghe không hiểu.

Cái này không phải ngôn ngữ hắn quen thuộc gì.

Nhìn thấy thật thà nam tử, một loại huyết nhục tương liên cảm giác kỳ diệu tự nhiên sinh ra, Vân Cảnh theo bản năng lộ ra tươi cười.

Làm nam tử hết sức cao hứng.

Nhưng mà hắn cao hứng quá sớm rồi, ngay sau đó Vân Cảnh liền đi tiểu, tiểu cho hắn ướt cả người.

Cái này không thể trách Vân Cảnh, hắn quá nhỏ, thật sự là không thể tự kiểm soát khống chế nha.

Nam tử luống cuống tay chân đem Vân Cảnh giao cho nữ tử nằm trên giường bên cạnh thu thập..... .

Mẫu thân mình hẳn là đang ở cữ, kế tiếp một đoạn thời gian đều không thể ra khỏi phòng ở, nho nhỏ Vân Cảnh tự nhiên cũng bị trói buộc ở tại chỗ này nho nhỏ thiên địa.

Mỗi khi Vân Cảnh tỉnh lại thời điểm, mẫu thân hắn ngoại trừ cho hắn ‘đút cơm ’, cũng sẽ nói một ít ngôn ngữ mà Vân Cảnh nghe không hiểu.

Hoàn toàn xa lạ ngôn ngữ, cần phải học lại từ đầu, trở thành 1 đứa trẻ mới sinh Vân Cảnh không thể không bắt đầu giai đoạn phát triển cần thiết khi bắt đầu cuộc sống mới.

Tuy rằng nghe không hiểu nữ nhân đang nói cái gì, nhưng nàng nói rất nhiều hai cái điệp âm Vân Cảnh rất nhanh liền hiểu được hàm nghĩa.

"Ma ma"

Thật kỳ diệu, cho dù là mấy chục quốc gia trên Lam Tinh kiếp trước, nhiều như vậy ngôn ngữ, về cách phát âm của chữ ‘mẹ’, đại đa số ngôn ngữ đều giống nhau.

Có một lần Vân Cảnh dùng non nớt tiếng nói theo bản năng lập lại hai chữ phát âm ‘ ma ma ’, lại làm cho mẫu thân hắn ngây người một lát, sau đó cao hứng nước mắt đều chảy ra, trên khuôn mặt nhỏ của hắn hôn đi hôn lại.

Trong trí nhớ của hắn về việc em bé có thể phát âm đơn giản như là ma ma, nhanh nhất cũng là sau ba bốn tháng, có thể nói chuyện bình thường nhanh nhất cũng là ở một tuổi rưỡi.

Vân Cảnh cũng không nghĩ muốn biểu hiện quá mức khác người, theo bản năng nói ra ma ma hai chữ chỉ được xem là lời nói của trẻ con, cho nên kế tiếp mẫu thân hắn muốn hắn hô nhiều tiếng ma ma, hắn cũng chỉ là đáp lại non nớt tiếng cười.

Quá mức khác người, vạn nhất được coi là trở thành quái thai bị bóp chết tìm ai khóc?

Từ cách ăn mặc của cha mẹ, rõ ràng là một gia đình cổ đại, loại chuyện này cũng không phải không có khả năng phát sinh .

Cẩn thận một điểm sẽ không sai.

Bất quá ngẫu nhiên ‘ nói ’ hai tiếng ma ma linh tinh làm cho mẫu thân vui vẻ một chút Vân Cảnh cũng không keo kiệt là được.

Trải qua một đoạn thời gian quan sát, Vân Cảnh phát hiện bản thân mình sinh ra ở gia đình này gia cảnh kỳ thật cũng không tốt.

Mượn mẫu thân hắn ở cữ, cũng là hắn trước mắt duy nhất có thể quan sát phòng này mà nói, tường là được làm từ bùn đất, trong phòng ánh sáng âm u, nóc nhà ngay cả mái ngói đều không có, làm từ mái tranh.

Phòng này có cái cửa sổ, chỉ có nửa mét đường kính, dùng một loại không phải là trong suốt che lại, làm cho căn phòng ánh sáng không đủ.

Vật lớn hơn một chút trong phòng cũng chỉ có giường cùng một cái ngăn tủ, vả lại vừa thấy cũng đã rất cũ, những thứ khác không nhiều lắm, liền ngay cả chăn trên giường đều chỉ có một tầng mỏng manh.

Mẫu thân hắn mặc quần áo trên người là chất liệu vải thô, đã giặt đến trắng bệch, còn vá không ít.

Vẻn vẹn chỉ là những thứ này, Vân Cảnh liền ý thức được, gia đình mình sinh ra, có thể gọi là nhà chỉ có bốn bức tường ..... .

Vân Cảnh ngoại trừ cha mẹ còn có một ông nội, nhìn qua năm sáu mươi tuổi, có lẽ là bởi vì phòng này là phòng ở cữ nên không tiện ra vào, nên Vân Cảnh vẫn chưa gặp qua hắn mấy lần.

Trong khoảng thời gian này tới nay, lục tục cũng có một ít người đến nhà, đều là một ít nữ tính, bất quá đã tới một lần sau sẽ không xuất hiện, hẳn là chính là đơn giản tiến đến thăm.

Vân Cảnh vẫn chưa được nhìn thấy nhân vật là bà nội mình.

Dần dần Vân Cảnh phát hiện, nhà này kỳ thật nấu cơm chính là mẫu thân hắn vừa sinh chưa được bao lâu......

Bởi vì mới sinh thời gian không lâu, Vân Cảnh cùng phụ thân cùng với ông nội ở chung thời gian rất ít, nhất là phụ thân, cơ hồ là mỗi ngày trời chưa sáng liền rời giường đi, thẳng đến buổi tối mới có thể trở về, ngẫu nhiên ở giữa trưa có thể nghe được ngoài cửa bọn họ nói chuyện, nhưng mà Vân Cảnh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Theo thời gian trôi qua, không gian hoạt động của Vân Cảnh dần lớn lên, ngẫu nhiên mẫu thân hắn sẽ cõng hoặc ôm hắn đi phòng khác hoạt động, nhưng vẫn chưa rời đi khỏi nhà để có thể cho Vân Cảnh nhìn đến bên ngoài tình huống, đây có lẽ là bởi vì còn chưa hết ở cữ.

Sau khi nhìn thấy các phòng khác, Vân Cảnh biết, nhà này thực sự nghèo.

Đối với việc này hắn cũng không oán giận cái gì, mặc dù không biết vì sao lại được sinh ra ở đây, nhưng có thể từ đầu bắt đầu một cái hoàn toàn mới nhân sinh còn có cái gì chưa thoả mãn?

Về kiếp trước, Vân Cảnh cũng không có cái gì tiếc nuối, cuộc đời hắn hắn đều sống thọ và chết tại nhà, trách nhiệm cùng nghĩa vụ đều đã kết thúc.

Kiếp trước vài chục năm trải qua những mưa gió, tuy rằng Vân Cảnh cũng từng trải qua mấy đoạn tình cảm, lại đều bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn chưa có thể đi đến cùng nhau, cuối cùng cũng chỉ là cô độc.

Kiếp trước cũng không phải cái gì xã hội tinh anh, lăn lộn mấy chục năm những mưa gió đã trải qua, còn trẻ khi hùng tâm tráng chí cuối cùng bị mài mòn góc cạnh, hiểu được cái gì là tâm so với trời cao mệnh so với giấy bạc.

Bình thản vài chục năm, chết có thể cũng không nhấc lên một chút sóng gió nào, dấu vết mình tồn tại cũng chắc chắn rất nhanh đã bị quên đi, giỏi lắm thì có một vài người quen thuộc, sẽ ở một khoảnh khắc lơ đãng nào đó nhắc tới mình, có lẽ mới có thể chứng minh cái thế giới kia từng có có một người như mình......

Về phần vì sao có thể được sinh ra ở thế giới này, trong trí nhớ Vân Cảnh cuối cùng cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý mốn.

Hắn đã không muốn nghĩ vấn đề này nữa, không có ý nghĩa.

Thời gian cứ như vậy vô tình trôi đi.

Một ngày nào đó Vân Cảnh phát hiện trong nhà đến rất nhiều người, hắn cũng là lần đầu tiên được mẫu thân ôm ra khỏi phòng, sau đó bị cái này ôm bị cái kia nhéo.

Như thế tình huống, Vân Cảnh ý thức được Bản thân mình hình như đầy tháng, đoán chừng trong nhà đang làm tiệc rượu đầy tháng.

Trong số khách nhân tới cũng không có ăn mặc đặc biệt sáng sủa, đại khái đều là người cùng khổ.

Bởi vì còn không hiểu ngôn ngữ kiếp này, cho nên lần náo nhiệt này trên thực tế đối với Vân Cảnh cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, ngược lại là bị ôm tới ôm lui giày vò làm cho hắn có điểm bất đắc dĩ.

Cuộc vui lúc nào cũng luôn ngắn ngủi, sau hôm đó, mọi thứ lại quay trở lại bình thường.

Cũng là theo ngày đó bắt đầu, Vân Cảnh cuối cùng không cần một mực ở trong phòng, mặc dù không có cách nào đi dưới đất chỉ có thể từ cha mẹ mang theo, nhưng tóm lại là có thể tiếp xúc đến bên ngoài ..... .

PS: Đây là bản dịch đầu tiên của mình. Mong mọi người ủng hộ.

Bình Luận (0)
Comment