Nhân Lộ Thành Thần

Chương 120

Thiên Thiên nhìn thanh kiếm xuyên qua trái tim mình, nhìn nũ cười nham hiểm độc ác, vặn vẹo như ác quỷ của Tinh Không Phong. Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, nhìn Thiên Không Thành chìm trong biển máu, hai hàng huyết lệ không khỏi rơi xuống. Nàng hận, nàng hận, nàng hận thế gian này. Một chiếc cánh Thiên Sứ trắng muốt trên vai nàng chuyển thành màu đen kịt đầy chết chóc.

Trong Thiên Cung, thiên đế trọng thương nhìn tên đeo mặt nạ đen trước mắt nở một nụ cười cay đắng.

“Là con sao, Nguyệt Nguyệt”

Tên đeo mặt nạ đen tháo chiếc mặt nạ, sau lớp mặt lạ là một dung nhan tuyệt mỹ, khuynh đảo chúng sinh, ánh mắt câu hồn đoạt phách. Là Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt nhìn Thiên Đế ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

“Đừng có gọi ta là Nguyệt Nguyệt. Từ đầu đến cuối ngươi chỉ xem Thiên Thiên là con gái mình. Cho cô ta mọi thứ của thế gian. Còn ta, ta được cái gì hả. Ta chỉ nhận được đau khổ, nước mắt, bi thương và ghẻ lạnh. Vì cái gì Thiên Thiên luôn có tất cả mọi thứ, còn ta thì không. Đến cả người ta yêu con tiện nhân đó cũng cướp của ta. Ta có điểm gì không bằng cô ta. Trí tuệ, tài hoa, lễ nghĩa, thực lực,…tất cả ta đều hơn con tiện nhân đó. Vì sao cô ta có tất cả, còn ta thì không…”

Thiên Đế nở một nụ cười bỉ ổi nói.

“Bởi vì Thiên Thiên xinh đẹp hơn con”

Nguyệt Nguyệt cả người phẫn nộ, linh lực bùng nổ, gào thét điên cuồng phá hủy mọi thứ xung quanh, khiến cả Thiên Không Thành liên tục rung chuyển sụp đổ”

“Chỉ vì cô ta đẹp hơn ta, mà cô ta có tất cả sao, chỉ vì cô ta đẹp hơn ta mà Lâm Vũ không thích ta sao, chỉ vì cô ta đẹp hơn ta mà ta phải chịu đựng tất cả sao…Đây là lý do gì hả, nực cười, quả là nực cười ha ha…”

Thiên Đế nhìn Nguyệt Nguyệt đã phẫn nộ đến vặn vẹo, khuôn mặt tràn đầy điên cuồng thở dài nói.

“Ta không nói đến vẻ đẹp bên ngoài, mà ta nói đến vẻ đẹp bên trong, nội tâm, nhân cách, tâm hồn, của Thiên Thiên đều đẹp hơn con. Con đã bị thù hận, lòng tham, phẫn nộ che mờ hai mắt. Nam nhân trong thiên hạ có thể thích nữ nhân xinh đẹp, nhưng họ sẽ không bao giờ yêu nữ nhân độc ác, xấu xa. Họ chỉ yêu những người phụ nữ có tâm hồn to và đẹp.”

Nguyệt Nguyệt nghe vậy không cam lòng gào thét.

“Ta trở lên độc ác, xấu xa là do ta muốn sao, là do cái thế gian máu lạnh này ép ta, là do cái vô nhân tính, cái vô tình của lòng người ép ta, và do cả ngươi nữa, ngươi có xứng đáng làm một người cha không hả. Đến một chút hơi ấm gia đình ta cũng không có. Ngươi nói ta sống lương thiện sao hả, ngươi nói đi…”

Thiên Đế chỉ cúi đầu im lặng thở dài.

Nguyệt Nguyệt thấy Thiên Đế im lặng liền nở nụ cười điên dại.

“Ha ha…mọi thứ còn có ích gì nữa, ta đã không thể quay đầu. Giờ ta đã mạnh hơn ngươi, trở thành người mạnh nhất thiên giới, thông minh hơn ngươi, thực lực cũng hơn ngươi. Tất cả đều hơn ngươi. Vị trí Thiên Đế nên nhường cho ta được rồi. Còn mọi tội lỗi hãy để tên ngu ngốc Tinh Không Phong và tên đần Vu Minh gánh chịu tất cả đi ha ha…”

Thiên Đế lắc đầu, một trận pháp nghìn vạn tầng hiện lên, bao chùm Thiên Cung. Diệt Thiên trận bao trùm nghìn vạn tầng, trận pháp mạnh nhất Thiên Giới. Đại đạo cảnh cũng phải chết trong nháy mắt. Nguyệt Nguyệt bình tĩnh nhìn tất cả không khỏi phá lên cười.

“Ha ha ngươi nghĩ trận pháp này giết được ta sao, nực cười Ha ha…Đại đạo cảnh trong mắt ta cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, muốn giết bao nhiêu thì giết”

“Rầm…”

Cả Thiên Cung tan thành tro bụi.

Thiên Thiên nằm gục dưới mặt đất lạnh giá, chịu từng nhát chém băng lãnh đầy đau đớn của Tinh Không Phong. Nàng hận, nàng hận tất cả. Từng chiếc cánh trên vai nàng đều dần chuyển sang màu đen lạnh lẽo.

Tinh Không Phong nở một nụ cười cay nghiệt, hả hê sung sướng chém từng nhát nên người Thiên Thiên.

“Ha ha…Ngươi đừng mong Tiểu Tuyệt sẽ đến cứu ngươi. Cô ta cũng chỉ là một con chó của ta mà thôi”

Tinh Không Phong vừa nói vừa chém vô số nhát lên người Thiên Thiên.

“Ha ha…Nghe nói thiên sứ 12 cánh trong truyền thuyết có đến 12 cái mạng. Quả nhiên không sai. Nhưng như vậy càng tốt. Ta có thể hành hạ ngươi càng thêm thoải mái ha ha…”

Tinh Không Phong vui vẻ chém từng nhát lên người Thiên Thiên, khiến cả người nàng chìm trong máu tươi. Bộ váy trắng giờ đã trở thành huyết y, máu tươi chảy trên mặt đất ướt đẫm tất cả. Tinh Không Phong vừa chém vừa sung sướng mỉn cười. Nghĩ tới rất nhanh thôi vị trí Thiên Đế sẽ là của hắn, cả con tiện nhân Nguyệt Nguyệt nữa. Hắn sẽ ngày đêm tra tấn con tiện nhân Nguyệt Nguyệt đó. Khiến cô ta phải quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ. Biến cô ta thành món đồ chơi tùy hắn hưởng dụng, đệ nhất tài nữ thì thế nào cũng chỉ là món đồ chơi của hắn mà thôi. Và cả tên phế vật Lâm Vũ nữa. Hắn sẽ cho tên Lâm Vũ đó phải hối hận vì dám đắc tội hắn, dám cắm sừng cho hắn, dám trồng cỏ xanh trên đầu hắn. Hắn sẽ cho tên phế vật đó biết hắn đáng sợ như thế nào, hắn là đệ nhất thiên tài, là đệ nhất thiên tài ha ha…Tất cả đều thuộc về hắn.

Thiên Thiên hai tay nắm chặt đầy máu tanh, miệng không ngừng nôn ra máu, trên người nàng là chi chít vết thương, 6 chiếc cánh của nàng đã biến thành màu đen đầy khủng khiếp. Tất cả mọi người đều phản bội nàng, tất cả mọi người đều muốn nàng chết, tất cả đều xem thường nàng, sỉ nhục nàng, nàng hận, nàng hận. Không ai trên thế gian cần nàng cả. Nàng hận, hận, hận tất cả. Nàng thề, nàng thề sẽ nhấn chìm thế gian này trong biển máu, hủy diệt thế gian này thành tro bụi. Bời vì trên thế gian này đã không còn ai…

“Thiên Thiên”

Một giọng hét lớn vang lên. Thiên Thiên nước mắt chảy xuống, nhìn hình bóng Lâm Vũ ngày một tiền gần. Nàng muốn hét lớn Lâm Vũ đừng qua đây, huynh không phải đối thủ của Tinh Không Phong, huynh qua chỉ một con đường chết. Nhưng nàng đã vô lực nói chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Vũ đi vào chỗ chết.

Tinh Không Phong nhìn thấy Lâm Vũ đang đi tới, không khỏi nở nụ cười điên dại vì sung sướng. Hắn còn đang sầu lo đi đâu tìm Lâm Vũ. Lâm Vũ lại tự vác xác tới để hắn làm thịt. Thật là trời cao cũng đứng về phía hắn. Tinh Không Phong linh lực bùng nổ như chân long giáng thế, như chiến thần bất bại ngạo nghễ giữa thiên địa. không gì cản nổi, bất bại vô địch. Hắn sẽ cho Lâm Vũ biết vì sao hắn là đệ nhất thiên tài, cùng giai vô địch, vượt cấp mà chiến, là thiên mệnh chi tử, là vô địch, là bất bại, là…

“Bốp…”

Lâm Vũ một cước đạp bay mặt Tinh Không Phong. Khiến hắn lăn từ đỉnh núi xuống chân núi, sống chết không rõ.

Lâm Vũ vội vàng đỡ Thiên Thiên dậy. Thiên Thiên không dám tin nhìn Lâm Vũ sau đó mỉn cười cay đắng, nước mắt như mưa rơi xuống. Xung quanh Lâm Vũ đều đã bao chùm chật kín tu sĩ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, không hề có một kẽ hở để cho Lâm Vũ mang theo Thiên Thiên chạy trốn. Là người của Tinh Không Phong, là người của Vu Minh, là người của Nguyệt Nguyệt. Số lượng đã lên tới mười vạn, còn đang không ngừng gia tăng, muốn ép Lâm Vũ vào chỗ chết. Lâm Vũ đeo lên chiếc mặt nạ sói, cả người bao chùm trong chiến giáp đen tuyền. Lạnh lùng nhìn tất cả mọi người xung quanh. Băng lãnh nói.

“Kẻ nào cản ta, đều phải chết”

Long Ngạo Thiên giật mình trước những gì đang xảy ra. Theo nội dung cốt truyện. Đáng lẽ ra những việc này phải xảy ra vào ngày mai. Ngày mai mới là ngày Thiên Thiên phải chết. Thiên Không Thành nhấn chìm trong biển máu. Nhưng vì sao, vì sao lại là hôm nay. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra sớm hơn một ngày, tại sao. Nhưng bây giờ đã không còn thời gian để quan tâm những chuyện đó. Long Ngạo Thiên vội vàng triệu tập mọi người, thực hiện kế hoạch của bản thân đã định ra từ trước.

Lâm Vũ trong bộ giáp đen tràn đầy máu tươi, sau lưng hắn là xác chết chất cao như núi, nhiều không đếm xuể. Nhưng hắn không quay đầu lại, cõng Thiên Thiên trên lưng, chạy tới Thiên Cung bảo khố.

Hắn chợt nhận ra hắn vẫn quá ngu ngốc, ngay từ lúc hắn bước chân vào Thiên Giới. Hắn đã không thể quay đầu. Hắn đã trở thành quân cờ trong tay tên sát nhân đeo mặt nạ đen. Tên sát nhân đeo mặt nạ đen thực sự không phải là Nguyệt Nguyệt. Mà tên sát nhân đeo mặt nạ đen thực sự là lão Thiên Đế suốt ngày một mặt tấu hài, ngồi trong Thiên Cung mỹ thực đến mập ú, cả ngày không làm được việc gì ra hồn. Lão già khốn nạn. Âm người đến xương cốt cũng không còn. Làm Thiên Đế cai quản cả Thiên Giới, lão ta có thể là kẻ ngu được sao. Lão ta chính là lão quái vật bên trong lão quái vật. Tất cả đều do một tay lão ta tạo nên. Lâm Vũ cảm thấy mình vẫn quá xem thường những lão quái vật. Không, là xem thường lão quái vật bên trong lão quái vật. Thiên Thiên, Nguyệt Nguyệt, Tinh Không Phong, Vu Minh và cả hắn Lâm Vũ đều chỉ là con cờ trong tay lão ta mà thôi. Từ lúc Thiên Thiên và Nguyệt Nguyệt ra đời, lão ta đã dựng nên tất cả. Dùng cách tàn khốc nhất của thế gian. Để tạo ra hai con quái vật. Và hắn Lâm Vũ, chính là quân cờ lão ta gài vào để Thiên Thiên chắc chắn sống sót. Trở thành con quái vật thứ hai. Đến cuối cùng, ai là kẻ chiến thắng. Kẻ đó mới xứng đáng ngồi lên ngôi vị Thiên Đế. Ngôi vị này chính là tượng trưng cho con quái vật có trí tuệ mạmh nhất, có thể leo nên từ địa ngục tàn khốc nhất, có thể vượt qua tuyệt vọng, đau khổ máu tanh nhất. Chỉ có con quái vật như vậy, mới xứng đáng ngồi lên ngôi vị Thiên Đế. Từ lúc hắn đặt chân vào Thiên Giới, kể cả không có cẩu hệ thống hại hắn. Thiên Đế cũng sẽ tìm cách vu oan cho hắn, sau đó tạo cơ hội để Thiên Thiên cứu hắn. Để hắn mắc nợ Thiên Thiên một mạng. Ngày Thiên Đế hỏi Thiên Thiên nên sử lý hắn thế nào, cũng chính là ngày hắn phải nợ Thiên Thiên một mạng. Hắn và Thiên Thiên ở bên cạnh nhau chính là dưới sự xắp xếp của Thiên Đế. Không chỉ vậy, để đảm bảo tất cả. Lão ta không do dự ép hắn nhận Thiên Thiên làm thê tử trên danh nghĩa. Lão quái vật đều là những kẻ điên. Lâm Vũ lần nữa thấm sâu bài học này, chẳng lẽ lão ta không sợ hắn bỏ mặc Thiên Thiên chạy trốn sao, lão ta không sợ hắn cứu không được Thiên Thiên, khiến kế hoạch tuyển chọn Thiên Đế tiếp theo của lão ta bị sụp đổ sao. Lão ta đây là đánh cược ván cờ sinh tử. Tỷ lệ thắng là gần như bằng không.

Lâm Vũ nở một nụ cười cay đắng, nhưng lão ta cược đúng, lão ta thắng rồi. Dù hắn biết tất cả nhưng hắn vẫn phải cứu Thiên Thiên. Không chỉ vì hắn nợ Thiên Thiên một mạng, mà Thiên Thiên còn là thê tử trên danh nghĩa của hắn. Dù chỉ là trên danh nghĩa, hắn cũng không thể để Thiên Thiên chết trước mặt hắn. Hắn không cho phép thê tử của hắn phải chết trước mặt hắn. Không bao giờ.

Cầm trong tay chìa khóa thiên cung bảo khố, Lâm Vũ mỉn cười, từ đầu hắn còn không hiểu Thiên Đế vì sao đưa thứ này cho hắn. Nhưng bây giờ hắn hiểu. Trong thiên cung bảo khố có một con đường sống duy nhất để Thiên Thiên rời đi.

Phía trước Lâm Vũ, xuất hiện mười sáu thân ảnh cao lớn hùng vĩ. Khí thế tựa chân long, vững như núi lớn, mạnh mẽ như vũ bão. Lâm Vũ biết lần này hắn lại phải liều mạng một lần nữa.

Đám người Kiếm Si nhìn tên đeo mặt nạ sói, cả người bao chùm trong chiến giáp đang đi tới. Chợt cảm thấy thân quen. Hình như đã gặp tên này ở đâu đó. Là bại tướng dưới tay bọn hắn sao. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng, băng lãnh đầy sát khí như mười tám tầng địa ngục đó. Cả đám đều run cầm cập vì sợ hãi. Đám người Kiếm Si chợt nhớ ra tên này là ai. Lâm Vũ…

Long Ngạo Thiên nhìn tên đeo mặt nạ sói đang đi tới, linh lực bùng nổ. Chuẩn bị tử chiến đến cùng. Đáng tiếc Lâm huynh đã rời đi. Nếu không kế hoạch của hắn có thể càng thêm thuận lợi. Long Ngạo Thiên biết tên ác ma mặt nạ sói này rất mạnh. Là kẻ mạnh nhất hắn từng gặp, từng một quyền đánh bại hắn. Nhưng hắn giờ đã khác xưa. Hắn đã mạnh lên vô địch, hắn được hệ thống buff liên tục. Hắn đã không còn là Long Ngạo Thiên yếu đuối như trước. Trương Bất Tử nhìn tên đeo mặt nạ sói đang đi tới. Hai mắt tràn đầy phẫn nộ. Hôm nay sẽ là ngày hắn rửa mối nhục năm xưa, bị tên mặt nạ sói một quyền đánh gục trên tế đàn, là nỗi nhục hắn không thể tha thứ. Hắn vốn muốn tới xem kịch, nhưng bây giờ không thể. Hắn sẽ dạy tên đeo mặt nạ sói cách làm người. Hắn là bất tử chi thần. Trọng sinh sống lại mà có thể chịu nhục như vậy sao. Hắn đã luyện thành bất tử chi thân, bất tử bất diệt, sức mạnh đã không thể đo đếm. Hắn đã mạnh vô địch. Hắn không còn yếu đuối như trước nữa.

Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử đều đồng thanh hét lớn.

“Các huynh đệ xông lên”

“A ta đau bụng, phải đi ngoài, tạm biệt”

“Ta…ta…hắn quên giấy, ta phải mang giấy cho hắn, cáo từ”

“Các ngươi…ta đau đầu, ta ngất xỉu…ta phải đi bệnh viện, đừng theo ta”

“Cả ta, cả ta nữa…”

Rất nhanh chỉ chỉ còn lại Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử một mặt mộng bức nhìn tất cả. Xung quanh trống vắng chỉ còn lại một mình bọn hắn. Kịch bản không đúng đi. Nhưng không còn thời gian suy nghĩ tên ác ma đeo mặt nạ sói đã tới. Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử đều bùng nổ linh lực. Tung ra đòn mạnh nhất của bọn hắn.

Sau lưng Long Ngạo Thiên. Cửu Long nổi lên, phá hủy mọi thứ xung quanh, phá tan một mảng trời lớn. Từng con chân long đều dài trăm trượng, uy áp ngập trời, lao về phía Lâm Vũ. Phá hủy tất cả,không gian vỡ vụn, mặt đất sụp đổ, tất cả đều phải nát thành hư vô.

Sau lưng Trương Bất Tử một con thượng cổ huyền vũ khủng lồ nổi lên. Trên lưng là một cây cổ thụ che kín bầu trời, không gian thời gian như phải đọng lại, Từng cột nước lớn từ mặt đất chui lên, phá tan tành mọi thứ xung quanh, chọc thủng cả bầu trời, trên con sóng lớn hàng ngàn trượng. Con Huyền Vũ đang lao tới Lâm Vũ, hòa cùng chín con cửu long, hoàng kim rực rỡ, tỏa sáng bầu trời. Như Thiên Địa chi uy. Lâm Vũ chỉ như phàm nhân nhỏ bé trước sức mạnh của Thiên Địa.

Lâm Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn cửu long đang bay tới, nhìn huyền vũ đang lao đến. Tay phải nắm thành quyền. Linh lực hội tụ tung ra một quyền mạnh nhất của hắn.

“Rầm…”

Cửu Long tan biến, Huyền Vũ sụp đổ. Cả thiên địa như biến sắc trước mạnh của Lâm Vũ. Lâm Vũ cánh tay phải nổ tung nát vụn, máu tươi như suối chảy trên mặt đất nhìn cảnh tượng trước mắt. Long Ngạo Thiên cùng Trương Bất Tử bị dư chấn một quyền của Lâm Vũ đánh bay về sau, liên tục nổ tung hàng ngàn bước tường lớn, cả người chìm trong đống đổ nát. Máu tươi chảy ra ướt đẫm mọi thứ xung quanh. Sống chết không rõ.

Lâm Vũ lạnh lùng bước tiếp về phía trước.

Trước mắt Lâm Vũ đã là nơi hắn cần đến. Nhưng xung quanh hắn đều là đại đạo cảnh cường giả. Có thể nói đại đạo cảnh nhiều như củ cải ngoài chợ, hợp đạo thì nhiều như sỏi đá ven đường. Đám người nhìn Lâm Vũ hét lớn.

“Để Thiên Thiên lại, chúng ta sẽ để ngươi rời đi”

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn tất cả linh lực bùng nổ. Cả đám nhìn Lâm Vũ như một tên ngu ngốc hét lớn.

“Tên ngu ngốc, chúng ta thành toàn cho ngươi. Cùng chết với ả ta đi”

Lâm Vũ nhìn lên bầu trời đầy khói bụi, một màu u ám, đen kịt trước mắt không khỏi cười lớn.

“Thiên hạ cười ta, ta ngu ngốc

Ta cười thiên hạ, lắm kẻ khôn”

Lâm Vũ vận dụng năng lực diệt thần thể. Bước vào đại đạo cảnh. Đấm ra một quyền duy nhất. Thời gian vỡ vụn, xung quanh đều tan thành từng mảnh. Tất cả đều chết hết. Không còn một ai sống sót. Lâm Vũ lạnh lùng bước vào Thiên Cung bảo khố. Mở ra tầng hai.
Bình Luận (0)
Comment