Nhân Lộ Thành Thần

Chương 206

“Quốc sư, không ổn rồi. Ta nghe nói Huyết Nữ Vương bệ hạ vừa có một tên nam sủng mới”

Quốc sư ung dung bình tĩnh uống một ngụm trà nghe tên thuộc hạ báo cáo, không khỏi mỉn cười tự tin nói.

“Lo gì chứ, hắn cũng chỉ là thú vui mới của bệ hạ mà thôi. Không sớm thì muộn hắn cũng sẽ bị vứt bỏ giống như những tên nam sủng trước kia. Ngươi không phải quá lo lắng”

Tên thuộc hạ cúi đầu đầy do dự, không biết có nên nói tiếp hay không. Quốc sư thấy tên thuộc hạ như vậy, không khỏi tò mò nói.

“Có việc gì ngươi cứ việc nói thẳng, không nên dấu diếm ta”

“Rõ thưa quốc sư, ta có cảm thấy Huyết Nữ Vương bệ hạ rất có hứng thú với tên nam nhân mới này, dường như hắn có điều gì đó rất khác biệt”

Quốc sư cầm cây quạt trong tay, gõ gõ lên bàn trà, không khỏi nhíu mày nói.

“Ồ...Vậy sao...Xem ra ta phải đến gặp hắn một lần mới được...chúng ta đi...”

Lâm Vũ nhàm chán đi lại xung quanh, nhìn ngắm căn phòng xa hoa, lỗng lẫy của hắn. Từng viên bảo thạch sáng lấp lánh, chiếu sáng từng bước hắn đi. Một tấm nhung lụa chạy dài như không nhìn thấy điểm cuối, xuyên qua cung điện của hắn. Từng bức tượng điêu khắc to lớn, xếp thành hàng dài ngay trước lối đi. Khắp căn phòng đều được trang trí bằng vàng bắt mắt, cực kỳ nổi bật. Trên đầu hắn là một bóng đèn chùm bảy sắc, chiếu rọi khắp gian phòng cả ngày lẫn đêm.

Tuy vậy cả căn phòng chỉ có hắn, hắc cẩu, cùng một con vẹt đang nằm ngủ. Lâm Vũ nhìn con vẹt đang gật gù, đứng trên giá đỡ không nhịn được mỉn cười, nổi hứng trêu đùa con vẹt cho bớt nhàm chán. Nghe nói con vẹt này được Huyết Nữ Vương nuôi từ nhỏ, đã đi theo Huyết Nữ Vương từ rất lâu, vô cùng thông minh, lại hiểu tiếng người.

Lâm Vũ đi đến trước mặt con vẹt nói.

“Hello...”

Con vẹt không do dự nhái lại lời của Lâm Vũ đến ba lần.

“Hello...Hello...Hello...”

Lâm Vũ nhịn không được gật gù đắc ý, con vẹt này thật thông minh. Lâm Vũ tiếp tục nói tiếp.

“Ngươi có hiểu ta nói gì không...”

Con vẹt ngay lập tức tiếp tục nhái lại lời Lâm Vũ.

“Ngươi có hiểu ta nói gì không...hiểu không...hiểu không hả...”

Lâm Vũ khuôn mặt đen lại, hắn cảm thấy con vẹt hình như là đang mắng hắn rất ngốc, thì đúng hơn là đang nhái lại lời của hắn. Lâm Vũ cố nén tức giận trong lòng nói.

“Ta đang hỏi ngươi đó, đồ ngốc...”

Con vẹt ngay lập tức nhái lại lời Lâm Vũ.

“Ta đang hỏi ngươi đó, đồ ngốc...đồ ngốc...đồ ngốc...”

Lâm Vũ giận tím mặt, dù biết con vẹt chỉ đang nhái lại lời hắn nói, nhưng hắn vẫn có cảm giác con vẹt là đang cố ý mắng hắn là đồ ngốc thì đúng hơn.

Chợt một ý tưởng lóe sáng nên trong lòng Lâm Vũ, Lâm Vũ nhịn không được mỉn cười, hắn đã biết cách trừng trị con vẹt ngốc này, cho nó biết, nó chỉ là một con vẹt ngốc mà thôi.

Lâm Vũ nén cười trong lòng nói.

“Ta là đồ ngốc” — QUẢNG CÁO —

Lâm Vũ tràn đầy tự tin, chắc chắn con vẹt ngốc này, sẽ nhái lại lời nói của hắn, tự mắng mình là đồ ngốc đến ba lần. Ha ha...hắn thật thông minh.

Con vẹt không do dự trả lời Lâm Vũ.

“Đúng vậy, ngươi là đồ ngốc...Ngươi mới là đồ ngốc...ha ha...khẹc khẹc...Ngươi mới là đồ ngốc...ha ha...khẹc khẹc..”

Lâm Vũ mắt chữ O, mồn chữ A nhìn con vẹt đang cười nhạo hắn, miệng mở lớn đến không dám tin nhìn vào mắt mình. Hắc cẩu thì nhịn không được bật cười sặc sụa, lăn lộn trên mặt đất nhìn khuôn mặt ngơ ngác, bơ phờ của Lâm Vũ.

“Ha ha...Đồ tiểu nhân vô sỉ, ngươi còn ngốc hơn cả một con vẹt...”

Con vẹt không do dự đầy tự tin trả lời.

“Tất nhiên, ta phải hơn đồ cẩu ngốc nhà ngươi chứ...đồ cẩu ngốc...cẩu ngốc...ha ha...khẹc khẹc...”



Hắc cẩu mộng bức nhìn con vẹt, Lâm Vũ cũng mộng bức nhìn con vẹt...Hổ không phát uy, tưởng chúng ta là mèo bệnh.

“Hắc cẩu, thịt nó. Làm vẹt quay...”

“Hú hú...Rầm...Rầm...Đùng...Đùng...Đoàng...Đoàng...Binh...Binh...Bốp...Bốp...”

Bàn ghế bay tung túe, tiếng đổ vỡ vang lên khắp nơi, cả căn phòng trở nên lộn xộn như một bãi chiến trường.

“Rầm...”

Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu mặt mũi sưng vù, bị đánh bầm dập, đánh bay ra khỏi cửa, nằm lăn lộn trên mặt đất.

“Quốc sư tới...”

Một tiếng nói vang lên, Lâm Vũ đang nằm ngửa trên mặt đất nhịn không được ngẩng đầu. Một đôi mắt lạnh lùng cũng đang nhìn xuống hắn. Lạnh như băng nói.

“Nhìn đủ chưa...”

Sau đó lạnh lùng bước vào trong căn phòng đã trở thành mớ lộn xộn, ngồi bên bàn trà, vắt chéo hai chân, lạnh lùng đánh giá Lâm Vũ.

Lâm Vũ cũng ngồi xuống bên bàn trà, nhìn vị mỹ nữ lạnh lùng trước mắt. Ánh mắt đen tuyền lạnh lùng như máy móc vô cảm, bờ môi mỏng mền mại có vẻ hơi tái nhợt, mái tóc đen mượt, tùy ý buông thõng như thác nước, nàn da trắng mịn, mền mại như nhung lụa càng tô đậm thêm nét lạnh lùng toát ra từ vị mỹ nữ trước mắt. Đây là quốc sư Huyết giới sao, thật là một vị mỹ nữ xinh đẹp, hiếm có trên thế gian.

Lâm Vũ sửa sang lại quần áo, mỉn cười nói.

“Không biết quốc sư tên gọi là gì...”

“Ngươi không xứng biết tên ta...”

Lâm Vũ khuôn mặt đen lại, đây rõ ràng không phải là khinh bỉ, mà là trần trụi khinh bỉ hắn. Hắn có thể nhịn được sao. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hắn nhịn.

“Không biết quốc sư tìm ta có việc gì...”

“Ngươi không cần phải biết...”

— QUẢNG CÁO —

Lạp Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ. Ngay từ lần đầu tiên gặp Lâm Vũ, nàng đã chẳng có thiện cảm gì với hắn. Nói đúng hơn là nàng vô cùng chán ghét Lâm Vũ. Lâm Vũ trong mắt nàng như một tên ngốc vậy. Tại sao Huyết Nữ Vương bệ hạ có thể chọn hắn làm nam sủng chứ. Thật không thể nào hiểu nổi.

“Ngươi có tài năng gì đặc biệt sao...”

Trước câu hỏi của Lạp Lan, Lâm Vũ đầy tự tin trả lời.

“Cầm Kỳ Thi Họa, Văn Thơ Ca Phú, Đối Thơ Thưởng Riệu..Ta đều biết”

Lạp Lan trong lòng không do dự đánh giá Lâm Vũ kém thêm vài phần. Ngoài là một tên ngốc, hắn còn là một tên chỉ biết thổi ngưu bức, không làm được việc gì.

“Thực lực của ngươi ở mức nào, có mạnh không...”

Lâm Vũ càng thêm tự tin trả lời.

“Tuy ta chỉ có Hoán Huyết cảnh tu vi, nhưng đại đạo cảnh chết trong tay ta nhiều không đếm xuể...”

Lạp Lan ngay lập tức có thể khẳng định, Lâm Vũ chính là một tên ngốc, yếu đuối, vô dụng chỉ biết thổi ngưu bức. Kết luận. Hắn không xứng làm nam sủng của bệ hạ.

“Ta khuyên ngươi nên biết thân, biết phận. Một kẻ tầm thường, ngu ngốc, vô dụng như ngươi không xứng với bệ hạ. Ta không rảnh thời gian nói chuyện với ngươi, ta còn rất nhiều việc phải làm. Ngươi nên từ bỏ ảo tưởng của bản thân đi. Ngươi không xứng ở bên cạnh bệ hạ. Ta đi đây”

Lâm Vũ bĩu môi nhìn Lạp Lan rời đi. Cô ta tưởng hắn muốn ở đây lắm sao. Chính Huyết Nữ Vương mới là người bắt cóc hắn tới đây. Hắn mới là người không cần.

Lạp Lan đang rời đi bỗng quay đầu, nhìn cốc nước trên bàn trà nói.

“Cốc nước này Huyết Nữ Vương từng dùng sao...”

Lâm Vũ cũng không suy nghĩ nhiều gật đầu.

Lạp Lan lạnh lùng quay người lại, mang theo cốc nước rời đi nói.



“Cốc nước này ta tịch thu, ngươi không xứng đáng có nó...”

Lạp Lan trở về căn phòng của mình, ngay lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ rời đi. Nhẹ nhàng đẩy ra tủ sách, lạnh lùng đi xuống căn hầm bí mật của nàng. Đất là nơi cất dấu bí mật lớn nhất của nàng. Vừa mở ra cánh cửa tầng sâu nhất của căn hầm. Đập vào mắt nàng chính là hình ảnh khiến nàng say mê, hạnh phúc, điên cuồng.

Khắp căn phòng đều tràn ngập hình ảnh Huyết Nữ Vương. Từ trần nhà, sàn nhà, bốn bức tường, tất cả mọi vật dụng, tất cả mọi nơi, tất cả mọi ngóc ngách xung quanh, tất cả, tất cả đều tràn ngập hình ảnh xinh đẹp của Huyết Nữ Vương- Huyết Hà Kỳ.

Lạp Lan nhịn không được hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề, thở dốc. Từng bước chân của nàng ta đều run rẩy, run rẩy chậm chạp bước vào căn phòng Ánh mắt tràn đầy si mê, điên cuồng, cùng hạnh phúc. Thở hổn hển nói.

“Aaaa...Huyết Nữ Vương bệ hạ...Huyết Nữ Vương bệ hạ...Người thật hoàn mỹ, thật xinh đẹp, thật lỗng lẫy...ta...ta...ta thật sự không chịu nổi nữa rồi...”

Lạp Lan run rẩy đưa cốc nước lấy từ phòng Lâm Vũ lên khuôn mặt, say mê điên cuồng nhìn ngắm. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, đưa tay lên miệng thở hổn hển.

“Aaaaaa...Đây là cốc nước bệ hạ từng dùng...hơi thở của người...hơi thở của ngườiiiiiii....”

Lạp Lan cận thận, run rẩy đưa cốc nước vào bộ sưu tập của mình, hạnh phúc, say mê nhìn chúng. Càng nhìn nàng càng hưng phấn, hạnh phúc, thỏa mãn rên rỉ.

“Aaaaaaa...Đây...Đây là cây bút bệ hạ từng cầmm...”

“Aaaaaa...Đây...Đây là tấm thảm...tấm thảm bệ hạ từng dẫm lên. Tất cả đều thật đẹp, thật tuyệt vời...” — QUẢNG CÁO —

Cả người Lạp Lan như lửa đốt, mồ hôi chảy nhễ nhại khấp toàn thân, hơi thở hổn hển, càng lúc càng dồn dập gấp gáp, cả cơ thể của nàng ngày càng co rút, si mê nhìn từng khung hình tuyệt đẹp của Huyết Nữ Vương.

“Aaaaa...bệ hạ...Lâm Vũ hắn không xứng với người...Nam nhân trong thiên hạ không xứng với người...ta..ta...yêu người...tại sao người không hiểu...ta nguyện trở thành nam sủng, nữ sủng của người...Bệ hạ...BỆ HẠ....AAAAAAA.A.....”

Lâm Vũ mệt mỏi cùng hắc cẩu dọn dẹp mớ lộn xộn con vẹt ngốc gây ra. Còn thủ phạm là con vẹt ngốc đã sớm bay đi đâu mất không thấy hình dáng. Trong lúc dọn dẹp Hắc Cẩu không nhịn được hỏi Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, Ta thấy Lạp Lan cô ta có vẻ có gì đó lạ lạ, trong lời nói của cô ta sặc mùi ghen tuông. Ngươi không thấy sao...”

Lâm Vũ không do dự mỉn cười nói.

“Ha ha...ai biết được, có thể cô ta ghen tỵ vì vẻ phong lưu tiêu sái, người gặp, người thích, hoa gặp, hoa nở của ta...Cô ta ghen tỵ vì không được như ta, trở thành người được ở bên cạnh Huyết Nữ Vương thì sao...”

Hắc Cẩu khinh bỉ nhìn Lâm Vũ, khinh bỉ nói.

“Tên tiểu nhân vô sỉ, lời như vậy ngươi cũng có thể nói ra được sao. Ngươi nghĩ đây là truyện có bách hợp, đam mỹ chắc...”

Huyết Nữ Vương đang nằm dài trên chiếc ghế, nhàm chán nhìn tấu chương, lười biếng phô ra những đường cong quyến rũ, mê người lả lướt trên cơ thể, từng ánh nắng chiếu dọi nàn da mịn màng, vóc ngưới ma quỷ, đẹp không tỳ vết, hớp hồn của nàng. Chợt từ cửa sổ, một con vẹt đỏ rực bay vào bên trong, đậu trên đôi vai ngọc ngà, mền mại mê người của Huyết Nữ Vương.

Huyết Nữ Vương chỉ cần khẽ mỉn cười liền dư thừa phong vận, phong tình vạn chủng, mê hoặc nhân tâm nhìn con vẹt nói.

“Hỏa Long, ngươi có gì muốn nói sao”

Con Vẹt không do dự gật đầu, kể lại câu chuyện giữa nó và Lâm Vũ cho Huyết Nữ Vương nghe.

“Ha ha...Đúng vậy...Nữ Vương bệ hạ...Tên Lâm Vũ đó thật ngốc...Bị ta lừa đến nỗi tự mắng bản thân mình là đồ ngốc...Người không thấy sao.”

Huyết Nữ Vương mê người mỉn cười, nói.

“Ngươi không nghĩ đến trường hợp hắn cố tình làm vậy sao. Ta bảo ngươi phải âm thầm giám sát, trông trừng hắn. Ngươi lại để hắn làm mất cảnh giác, lộ ra thực lực bản thân. Vậy rốt cuộc là ngươi ngốc hay hắn ngốc.

Con Vẹt...Nếu đúng như lời bệ hạ nói, vậy chẳng lẽ hắn bị một tên ngốc lừa hay sao. Vậy rốt cuộc nó ngốc hơn Lâm Vũ, hay Lâm Vũ ngốc hơn nó. Con vẹt càng nghĩ càng đau đầu khó hiểu.

“Xem ra nam sủng mới của ta cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài...ha ha...thú vị”

Đang dọn dẹp cùng Lâm Vũ trong căn phòng, Hắc Cẩu vẫn không nhịn được trêu trọc Lâm Vũ.

“Ha Ha...Lâm Vũ, dù thế nào ngươi vẫn ngốc hơn một con vẹt thật mất mặt”

“Đồ ngốc cẩu, ngươi thì hiểu gì chứ. Ngươi có biết để có thể sống sót trong cái thế giới điên cuồng này. Chỉ có hai loại người thôi không”

Hắc cẩu khó hiểu nhìn Lâm Vũ hỏi.

“Hai loại người nào”

“Để có thể sống sót trong cái thế giới điên cuồng này, chỉ có hai loại người. Một là kẻ ngốc. Hai là kẻ mạnh thực sự. Mà ta. TA CHÍNH LÀ KẺ MẠNH THỰC SỰ TRONG CÁI THẾ GIỚI ĐIÊN CUỒNG NÀY.”
Bình Luận (0)
Comment