Nhân Lộ Thành Thần

Chương 214

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ mở tung cánh cửa lớn. Thương thế trên người hắn đã hoàn toàn bình phục. Có thể nói khả năng hồi phục của hắn ngày càng đáng sợ. Qua sự việc lần này, Lâm Vũ nhận thấy bản thân mình vẫn còn rất yếu đuối, hắn phải tìm cách nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân. Đột phá cảnh giới ngay lập tức là không thể, vậy chỉ còn một cách là tăng lên kinh nghiệm thực chiến của bản thân, để bảo toàn tính mạng. Nhưng biết tìm ai bây giờ. Lâm Vũ nhìn vẹt ngốc đang ngủ gà ngủ gật trên giá đỡ không khỏi mỉn cười.

“Cái gì...Ngươi muốn cùng ta chiến đấu để nâng cao kinh nghiệm thực chiến.”

Lâm Vũ không khỏi mỉn cười gật đầu, tuy Hỏa Long có chút ngốc, nhưng rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn.

Vẹt ngốc đưa chân gãi đầu. Nó sinh ra đã mạnh, chả cần phải tu luyện hay làm gì cả, sống càng lâu, nó càng mạnh, bảo nó dạy Lâm Vũ kinh nghiệm thực chiến, nó có biết gì đâu, Huyết Nữ Vương thấy nó là giống loài quý hiếm nên mới đem về làm sủng vật, bảo nó kinh nghiệm thực chiến, một chữ bẻ đôi nó cũng không biết.

Chợt vẹt ngốc nảy ra một ý tưởng sáng chói, không khỏi tự khen bản thân mình quá thông minh. Đầy tự tin nhìn Lâm Vũ nói.

“Lâm Vũ, Ta sẽ nhờ Huyết Nữ Vương bệ hạ giúp ngươi tăng kinh nghiệm thực chiến...Ha ha...Ngươi không cần phải cảm ơn sự anh minh của ta...”

Vẹt ngốc không do dự bay vút lên trời cao, bỏ mặc lại sau lưng Lâm Vũ đang một mặt cuống cuồng, liên tục hét lớn.

“Khoan...Khoan...Vẹt Ngốc...Mau dừng lại...Ngươi đây là muốn giết ta...”

Lâm Vũ một mặt bi thương nhìn con vẹt ngốc đã bay xa, bảo hắn thực chiến với Huyết Nữ Vương, chẳng khác nào một trận cuồng ngược. Người chịu đòn làm bao cát để đánh đương nhiên là hắn. Tại sao số hắn lại đen đủi như vậy cơ chứ.

Huyết Nữ Vương đang nằm dài trên chiếc ghế. Chợt, một con vẹt đỏ rực bay vào đậu trên đôi vai của nàng. Huyết Nữ Vương không khỏi mỉn cười nói.

“Vẹt ngốc, ngươi tìm ta có chuyện gì sao”

Vẹt ngốc một mặt bi thương nhìn Huyết Nữ Vương, nghẹn ngào nói.

“Bệ Hạ...Lâm Vũ vì nhớ người mà ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi ngày hắn đều vì người mà viết trăm ngàn bài thơ tình, vẽ trăm vạn bức chân dung, sáng tác đến trăm triệu khúc hát, làm đến cả nghìn tỷ...”

“Dừng...Vào chủ đề chính”

Vẹt ngốc xấu hổ cười hắc hắc, nhìn Huyết Nữ Vương bệ hạ nói.

“Bệ Hạ...Lâm Vũ hắn tuy ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là nam nhân của bệ hạ. Ta thấy Bệ Hạ nên giúp hắn nâng cao kinh nghiệm thực chiến”

Huyết Nữ Vương không khỏi mỉn cười. Gật đầu đồng ý.

— QUẢNG CÁO —

“Chủ ý của ngươi rất không tệ”

Cánh cửa phòng Lâm Vũ được mở ra, Huyết Nữ Vương ung dung bình tĩnh, bước vào căn phòng, nhìn Lâm Vũ cả người băng kín vết thương, một mặt xanh xao, gầy yếu đang nằm trên giường bệnh.

“Thương thế trên người ngươi vẫn chưa khỏi sao”

Lâm Vũ đung đưa cơ thể gầy yếu, một mặt yếu đuối, khó khăn nói.



“Khụ khụ...Cảm tạ Bệ Hạ đã quan tâm, ta chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm vài năm nữa là khỏi hẳn”

“Vậy sao”

Một nhát chém, chém đôi giường Lâm Vũ. Lâm Vũ mạnh mẽ bật dậy, nhanh như chớp tránh đòn công kích, cả cơ thể sinh long hoạt hổ giống như chưa hề có thương tích trên người.

Huyết Nữ Vương nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ nhìn Huyết Nữ Vương, cúi đầu xấu hổ nói.

“Hà Kỳ, nàng có tin vào thời khắc sinh tử, cơ thể sẽ phát huy hết tiềm lực của bản thân không...”

“Ta tin...”

Lâm Vũ không do dự bị Huyết Nữ Vương kéo lê đến đấu trường. Lâm Vũ hai mắt bi thương nhìn trời, viễn cảnh trước mắt hắn thật u ám.

“Muốn trở thành một cường giả, trực giác là một thứ không thể thiếu, nó sẽ giúp ngươi cảnh báo nguy hiểm mà không cần dùng đến các giác quan thông thường, chính vì vậy, ta sẽ giúp ngươi rèn luyện trực giác của bản thân”

Lâm Vũ một mặt chán nản, ngáp lên, ngáp xuống hỏi.

“Bằng cách nào...”

“Đương nhiên bằng cách...”

“Xoẹt...”

— QUẢNG CÁO —

Một mũi tên máu xoẹt qua khuôn mặt Lâm Vũ. Lâm Vũ nhìn vết cứa trên khuôn mặt. Nếu mũi tên đó nhắm vào cổ họng hắn, hắn đã chết. Mũi tên quá nhanh, hắn không thể dùng mắt thường, hay thính giác để tránh né nó. Mà chỉ có thể dựa hoàn toàn vào trực giác của bản thân để tránh né. Không tránh được, hắn sẽ chết.

Một mũi tên máu lại hiện lên trên tay Huyết Nữ Vương. Huyết Nữ Vương nhẹ nhàng chỉ ngón tay, mũi tên bay thẳng về phía Lâm Vũ.

Lâm Vũ cắn răng, làm thật sao. Không tránh được hắn chết chắc, mạng sống của hắn giờ chỉ có thể dựa hoàn toàn vào trực giác của bản thân. Lâm Vũ vặn hết cơ bắp, ép bản thân lách về bên trái nhanh nhất có thể, mũi tên bay sượt qua mạn sườn của hắn, để lại một vết thương lớn chảy toang máu. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng hắn.

Huyết Nữ Vương mỉn cười, ngoắc ngón tay. Mũi tên lập tức vòng ngược lại. Đâm xuyên qua bả vai Lâm Vũ.

“Ngươi đây là ăn gian.”

“Ai nói mũi tên không thể bay ngược lại chứ”

Hai mũi tên khác lại lập tức bay thẳng tới chỗ Lâm Vũ. Lâm Vũ lách mình né tránh. Hai mũi tên ngay lập tức vòng lại đuổi theo hắn. Lâm Vũ cúi người tránh né, hai mũi tên đang bay thẳng cũng cúi người, đâm phập vào lưng Lâm Vũ.

“Đây là luyện tập gì chứ, rõ ràng là muốn mạng”

“Chỉ cần ngươi làm ta lùi một bước, luyện tập coi như kết thúc”

Lâm Vũ cắn răng, lao mạnh về phía trước. Dùng trực giác né tránh đi những chỗ chí mạng, còn lại mặc kệ những mũi tên đang ngày càng gim nhiều lên người hắn, khiến máu tươi chảy xối xả. Lâm Vũ dùng hết sức bật mạnh lên không trung, tay nắm thành quyền, đấm mạnh về phía trước.



“Vấn Thiên Quyền...”

Cả không gian trước mắt hắn như bị vặn xoắn, trước vòng xoáy linh lực khổng lồ đang điên cuồng xoay chuyển, tất cả như bị hút khô vào trong nắm đấm của hắn.

Huyết Nữ Vương ung dung bình tĩnh đưa một ngón tay lên đỡ.

“Rầm...”

Đất đá nổ tung, không gian như nát bét. Lâm Vũ như đạn pháo bay ngược về sau, tạo một vết hằn sâu trên mặt đất, cả người hắn đều bầm dập, Lâm Vũ lau vết máu trên khóe miệng. Khó khăn đứng dậy, đòn vừa rồi đã vắt kiệt sức của hắn.

Huyết Nữ Vương bình thảm như không có chuyện gì xảy ra, một bước cũng chưa hề di chuyển. Lâm Vũ hai mắt không khỏi tuyệt vọng, cách biệt thực lực là quá lớn, một quyền mạnh nhất của hắn cũng không thể khiến Huyết Nữ Vương phải di chuyển, dù chỉ một bước.

— QUẢNG CÁO —

Huyết Nữ Vương mỉn cười.

“Tuy ngươi không đạt yêu cầu, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, hôm nay đến đây thôi. Ngay mai lại tiếp tục, mỗi ngày ta sẽ giúp ngươi rèn luyện trực giác ba lần”

Lâm Vũ nghe xong không khỏi bi thương, tuyệt vọng nhìn trời, mỗi ngày ba lần, rõ ràng là muốn mạng hắn. Không biết hắn có thể sống sót mà trụ được mấy ngày đây.

Huyết Nữ Vương mỉn cười quay đầu, ánh mắt lập tức trở lên lạnh lùng nhìn vết máu trong lòng bàn tay nàng. Lâm Vũ bây giờ mới là hoán huyết cảnh, mà đã có thể làm được như vậy. Nếu hắn cùng cảnh giới với nàng, vậy chẳng phải một ngón tay của hắn cũng có thể giết chết nàng sao. Huyết Nữ Vương lắc đầu, thở dài, nàng cũng không biết giúp Lâm Vũ trở nên mạnh mẽ là phúc hay là họa.

“Chủ nhân, đây là tất cả thông tin người cần, ta đã tổng hợp dâng lên người”

Lạp Lan hai mắt tràn đầy sùng bái, si mê nhìn vị nam tử trước mắt. Cung kính dâng lên thứ chủ nhân mong muốn.

Vô Diện ung dung bình tĩnh, lạnh lùng nhìn tập tài liệu trong tay, không khỏi mỉn cười. Vỗ vai Lạp Lan nói.

“Lạp Lan, ngươi làm không tệ”

Lạp Lan hai mắt tràn đầy vui mừng, say mê. Sùng bái nói.

“Được chủ nhân khen ngợi là niềm vui lớn nhất của ta”

“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào”

Vô Diệm mỉn cười.

“Ngươi không nhìn thấy thế giới này đang dần sụp đổ sao. Chúng ta sẽ giúp nó sụp đổ. Ngươi hãy khoét sâu vào sự bất bình đẳng, phân biệt của thế giới này, khoét sâu vào sự bất công, ngu dốt của thế giới này và khoét sâu vào lòng tham không đáy của con người. Ngươi hiểu ý ta không”

Lạp Lan hai mắt tràn đầy si mê, sùng bái nhìn vị chủ nhân của nàng. So với chủ nhân hoàn mỹ, cao quý của nàng, nàng chỉ là một kẻ ngu dốt, thấp kém. Kế hoạch của chủ nhân nàng thật kinh khủng, tàn độc, so với chủ nhân tôn quý, nàng chẳng là gì cả. Lạp Lan không do dự say mê, liếm môi mỉn cười.

“Chủ nhân, ta hiểu, ta sẽ lập tức hoàn thành mệnh lệnh của người bằng mọi giá”
Bình Luận (0)
Comment