Nhân Lộ Thành Thần

Chương 230

Trở về bí cảnh đang dần sụp đổ, trong hang động khắc đầy những hình vẽ kỳ dị. Hình vẽ đầu tiên là khởi nguồn của thế giới, nơi con người bắt đầu được sinh ra. Một con quái vật nhỏ bé bị người người câm ghét, xua đuổi. Phải trốn chui trốn lủi trong thế giới giam cầm nó. Nó nhìn từng người trước mặt nó, mỗi người đều hạnh phúc, vui vẻ, yêu thương lẫn nhau liền vô cùng ghen tỵ, phẫn nộ, hận thù, tham lam, căm ghét. Nó tìm đủ mọi cách để con người phải chìm trong đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng. Thời gian cứ thế trôi qua. Con quái vật nhờ sự trợ giúp của những người bị nó mê hoặc ngày càng trở nên mạnh mẽ, tà ác, kinh khủng.

Chuyển đến bức họa khắc tiếp theo. Là hình ảnh các vị thần đang chém giết lẫn nhau dưới sợi dây điều khiển của con quái vật. Con quái vật tà ác mỉn cười, hai tay ôm chọn cuộc chiến, vui thích nhìn loài người đang đau khổ sụp đổ, chém giết lẫn nhau, chìm trong tuyệt vọng vì từng vị thần đang vẫn lạc.

Bức họa cuối cùng, mang theo hi vọng của nhân loại. Những người sống sót đã cố gắng kiềm chế con quái vật không để nó thoát ra bên ngoài. Vô số người chung sức nhau, đồng lòng không vì tư lợi, mục đích cá nhân, không phân biệt tôn giáo, sắc tộc, màu da, tín ngưỡng. Cùng nắm chặt tay liều chết ép con quái vật trở về nơi nó sinh ra. Cố gắng cứu lấy thế giới đang dần sụp đổ một lần nữa.

Thời gian từ từ trôi qua, mười năm, hai mươi năm...Con quái vật dần bị suy yếu không thể thoát khỏi nơi giam cầm nó được nữa. Nhưng nó biết, chỉ cần con người còn tồn tại. Nó vẫn còn cơ hội, nó vẫn có thể thoát ra khỏi nơi giam cầm nó một lần nữa. Một khi nó thoát ra cũng là lúc thế gian phải diệt vong.

“Rầm...”

Bí cảnh sụp đổ, hang động cũng bị chôn vùi mãi mãi. Có lẽ bí mật này đã không người có thể biết được nữa. Liệu Lâm Vũ vô tình đi đến nơi đây là trùng hợp hay có bàn tay vô hình đã sắp đặt từ trước. Tất cả mãi mãi chỉ là một ẩn số.

Cùng lúc đó. Từ giữa không trung, một vết nứt không gian hiện ra. Từ trong vết nứt, bước ra bốn vị tuyệt sắc giai nhân, mỗi người một vẻ, vô cùng xinh đẹp. Không ai khác ngoài Lưu Ly Lan Linh, Hỏa Vũ Thiên Linh, Cơ Thiên Tâm và Âm Dương thánh nữ.

Hỏa Vũ Thiên Linh vừa bước ra ngoài nhịn không được tức giận, ném mạnh cây trường thương hét lớn, khiến vô số chim muôn trong khu rừng phải hoảng sợ, bay vút lên trời cao.

“Tên Lâm Vũ Biến Thái...Ta Sẽ Không Tha Cho Ngươi...”

Âm Dương Thánh Nữ thấy Hỏa Vũ Thiên Linh tức giận như vậy không khỏi mỉn cười. Liếm môi nói.

“Ha ha...Không ngờ tên Lâm Vũ đó có thể chạy thoát khỏi Hỏa Vũ Thiên Linh. Vậy nếu ta giết được hắn chẳng phải chứng minh ta mạnh hơn Hỏa Vũ Thiên Linh sao. Thật phấn khích.”

Lưu Ly Lan Linh không khỏi hài hước nhìn Âm Dương Thánh Nữ, hai mắt chứa đầy xảo quyệt, nhẹ nhàng nói.

“Được, nếu ngươi giết được tên Lâm Vũ đó. Đừng nói là Hỏa Vũ Thiên Linh, ta cũng sẽ cam chịu thua kém ngươi. Ngươi thấy sao.”

Âm Dương Thánh Nữ hai mắt không khỏi chứa đầy sự phấn khích, liếm nhẹ bờ môi mền mại, ngọt ngào nói.

“A...Thật phấn khích...Ta thật muốn chặt tên Lâm Vũ đó thành từng phần mang đến trước mặt các ngươi ngay lúc này...”

Âm Dương thánh nữ nở ra một nụ cười chắc thắng, nàng có thể tự tin giết Lâm Vũ như vậy, là vì khi nhìn vào Lâm Vũ. Đôi mắt Âm Dương đã cho nàng biết điểm yếu của Lâm Vũ là gì. Điểm yếu của Lâm Vũ đã hiện lên rõ trước mắt nàng. Đó là cảnh giới quá thấp. Điểm yếu này tuy có chút kỳ lạ, nhưng cảnh giới quá thấp thì chắc chắn không phải đối thủ của nàng. Cho nên nàng mới có thể tự tin giết chết Lâm Vũ bất kỳ lúc nào nàng muốn. Nàng tin tưởng vào năng lực của bản thân mình. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy thật phấn khích.

Cơ Thiên Tâm không khỏi nhíu mày nhìn Âm Dương Thánh Nữ, nàng phát hiện xung quanh nàng toàn những người đầu óc có vấn đề. Chỉ mỗi nàng là bình thường. Nhưng đứng ngoài xem tên ngốc không não đó bị mỹ nữ hành hạ nghe thật thú vị. Nàng thật mong chờ thấy cảnh đó.

Mỗi vị nữ tử đều mang trong lòng những cảm xúc riêng về Lâm Vũ, không khỏi lần lượt biến mất.



Tất cả những điều này, có lẽ Lâm Vũ không biết. Sau khi đã giải quyết xong Vô Ngưu Bức, Lâm Vũ một lần nữa mở ra tấm bản đồ Ấp Di đế quốc. Chuẩn bị lựa chọn điểm đến tiếp theo. Chợt một tiếng gầm giận dữ của Hỏa Vũ Thiên Linh từ xa vọng vào tai hắn, khiến muôn thú xung quanh nghe được cũng phải cúi đầu sợ hãi. Lâm Vũ nhịn không được rùng mình, trong lòng thầm nói.

“Sợ quá...Sợ quá...phải chuồn thôi...”

Lâm Vũ nhanh như một cơn gió, mang theo hắc cẩu rời khỏi Phong Ba Thành. Tiếp tục một cuộc hành trình mới, với vô vàn những cuộc gặp gỡ bất ngờ đang chờ đợi hắn phía trước.

Trong số đó, có lẽ Lâm Vũ sẽ gặp một vị thiếu nữ tên Nhược Khuê trong một tương lai không xa. Nhược Khuê đẩy lên chiếc kính mắt. Trước khi xuyên không sang thế giới này, trở thành ma pháp thiếu nữ. Nàng cũng chỉ là một cô gái có nhan sắc không mấy ưu nhìn, ít nói, không có bạn bè. Niềm vui duy nhất của nàng là đọc các bộ tiểu thuyết xuyên không ngôn tình, mơ ước của nàng là có thể tìm thấy nam thần của đời mình, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, ngọt ngào như những câu chuyện cổ tích, ngôn tình thời hiện đại.

Trời cao quả không phụ lòng nàng. Nàng đã tìm thấy năm vị nam thần vô cùng đẹp trai hấp dẫn. Từ khi gặp được năm vị nam thần này, nàng liền bị mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên, mỗi người đều đẹp trai một cách hoàn mỹ. Lạnh lùng, ấm áp, trầm ổn, trí tuệ, phong lưu phóng khoáng. Khiến tâm trí nàng như mê mệt, luôn âm thầm bám theo các nam thần của nàng một cách lặng lẽ. Dõi theo các nam thần từng bước di chuyển.

Đào Vân Long nhìn vị nữ tử đeo chiếc kính mắt, tay ôm một cuốn sách dầy cộp đang âm thầm đi theo sau lưng bọn hắn không khỏi tỏ ra chán ghét. Nhìn bốn vị huynh đệ của mình. Như Nhạn, Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Lý Vọng Cư lạnh lùng nói.

“Cô ta thật phiền phức. Chúng ta có nên giết chết cô ta luôn không...”

Cả bốn người đều hờ hững gật đầu đồng ý. Nữ nhân như này thật khiến bọn hắn chán ghét.

Chợt một con Địa Long bất ngờ xuất hiện, cả cơ thể khổng lồ lao vào tấn công Đào Vân Long, Như Nhạn, Hàn Đông, Lý Vọng Cư, Bá Vô Thiên. Há to miệng rộng như muốn nuốt chửng bọn hắn vào trong.

Nhược Khuê thấy cảnh này lâp tức không suy nghĩ, lao ra cản trở Địa Long. Dùng thân mình che chắn cho nam thần. Đôi tay nắm chặt đũa phép. Tung ra một chùm ánh năng lượng khiến Địa Long nổ tung, tan tành thành từng mảnh ánh sáng nhỏ rồi biến mất.

Nhược Khuê thấy năm vị nam thần đang nhìn mình không khỏi cúi đầu xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, hai tay nắm chặt, bối rối không nói lên lời.

“Ta...ta...”

Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Đào Vân Long, Như Nhạn, Lý Vọng Cư không khỏi nhìn nhau cười lạnh. Sau đó nở ra một nụ cười ấm áp, vui vẻ đi tới. Nắm lấy tay Nhược Khuê, ấm áp nói.

“Đa tạ cô nương cứu mạng. Ơn này cả đời chúng ta không quên...”

Nhược Khuê đỏ mặt đến bốc khói, trái tim như nhảy ra ngoài, đầu óc trở nên trống rỗng, vội vàng rút tay, lắp bắp nói.

“Không có gì...Ta...Nên...”

Đào Vân Long hai mắt cười lạnh, nhẹ nhàng bày ra một bộ phong lưu tiêu sái mời Nhược Khuê ngồi xuống trò chuyện.

“Cô nương, không biết món pháp bảo cô nương vừa dùng là gì...”

Nhược Khuê đỏ bừng cả mặt, không cần suy nghĩ lâp tức nói hết tất cả.



“Đây là đũa phép vạn năng, chỉ cần ta có đủ linh lực có thể biến ra tất cả mọi thứ. Còn đây là sách ma thuật, có thể phân tích điểm mạnh, điểm yếu của đối thủ.”

Năm người không khỏi nhìn nhau cười lạnh. Pháp bảo lợi hại như vậy thì phải của bọn hắn. Sát tâm trong lòng cả năm người nổi lên. Bàn tay âm thầm như đao nhọn sẵn sàng giết chết cô gái trước mắt.

“Nhưng...Nhưng...Ngoài ta ra không ai có thể sử dụng được chúng. Nó gắn liền với sinh mạng của ta. Nếu ta chết. Chúng cũng sẽ biến mất...Còn các vị công tử, các vị đang đi đến đâu vậy, các vị có thể cho ta đi cùng được...được không...”

Cả năm người nghe xong lập tức thu bàn tay dính đầy máu tươi lại. Chợt bọn hắn nảy ra một ý tưởng tà ác. Không khỏi một bộ mặt u buồn nói.

“Cô nương, chúng ta đang bị truy sát. Cô nương đi theo bọn ta sợ không an toàn...”

Nhược Khuê không khỏi hoảng sợ, là ai dám truy sát nam thần của nàng, nàng sẽ thay nam thần bắt kẻ đó chịu tội, nàng sẽ dùng tất cả để bảo vệ nam thần của mình. Nhược Khuê không khỏi vội vàng hét lớn.

“Là ai...Là ai dám truy sát nam...”

Cảm thấy mình thất thố, Nhược Khuê không khỏi cúi đầu xấu hổ.

Đào Vân Long không khỏi cười lạnh. U buồn nói.

“Là tên ác ma Lâm Vũ. Hắn là kẻ máu lạnh, độc ác, vô nhân tính. Hắn vì tiền bạc, của cải mà giết người cướp của không việc ác không làm.”

Hàn Đông cũng một mặt u buồn phụ họa.

“Đúng vậy, Hắn đồ sát cả Tam Cốt Phái trên dưới trăm vạn người. Hạ độc vào thức ăn khiến vô số dân thường thiệt mạng. Hắn hại chết ba vị huynh đệ có ơn với hắn chỉ vì tham lam bảo vật. Thậm chí đến những đứa trẻ ngây thơ vô tội, hắn cũng sẵn sàng ra tay giết hại, thí nghiệm một cách dã man. Cô nương thấy tên đó có phải là cầm thú không...”

Nhược Khuê không khỏi trong lòng phẫn lộ. Ngọn lửa công lý rực cháy bên trong nàng, vì bảo vệ nam thần, vì công lý. Nàng phải bắt tên Lâm Vũ đó đền tội.

Bá Vô Thiên không do dự phóng ra vô số khói đen, hình thành bức chân dung Lâm Vũ. Một tên nam tử khuôn mặt bình thường, giản dị như bao người xung quanh khác.

Nhược Khuê thấy vậy không khỏi lập tức hét lớn.

“Thay mặt công lý, tên ác ma Lâm Vũ ta sẽ trừng phạt ngươi”

Sau đó bay vút lên trời cao rồi biến mất.

Hàn Đông, Bá Vô Thiên, Như Nhạn, Lý Vọng Cư, Đào Vân Long không khỏi nhìn nhau cười lạnh. Thật ngu ngốc.
Bình Luận (0)
Comment