Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm

Chương 51




Edit: E. Coli

Beta: E. Coli

"Năm nay trường tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, không biết chúng ta nên mở gian hàng làm về gì đây?"

"Tớ nghe nói tất cả các bạn nữ lớp bên cạnh đều ra quân cosplay hầu gái ở quán cà phê!"

"Bái phục bái phục, công nhận lá gan mấy bạn đó lớn thật, thầy cô cũng cho phép luôn hả?"

"Ai biết được?"

"Nghe nói còn có bạn nào đó đề nghị cả lớp hóa trang thành ma quỷ, ai mà không đưa tiền thì tiễn kẻ đó đi đoàn tụ cùng ông bà tổ tiên luôn!"

"........"

"Cái quái gì vậy?"

Sau giờ tan học, tất cả mọi người ai cũng hào hứng bàn về kế hoạch tổ chức lễ kỷ niệm trường. Thật ra trường Nhất Trung vốn không có truyền thống này, chỉ là sau khi thầy hiệu trưởng mới nhậm chức, do ông vốn là người từng công tác ở trường tư nhiều năm nên ông quyết định phát triển cả về văn hóa lẫn kỹ năng mềm cho học sinh toàn trường, muốn phát hiện ra các nhân tài mới để bồi dưỡng nên mới sinh ra hoạt động này.

Dù có thêm nhiều hoạt động mới nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giảng dạy của trường.

Ban đầu Kiều Nam Gia không muốn vào trường Nhất Trung, cô thích một ngôi trường có không khí học tập yên tĩnh. Nhưng ba mẹ Kiều khuyên cô rất lâu, còn bảo rằng trường mà náo nhiệt mới là môi trường tốt nhất để cô phát triển.

Kiều Nam Gia được khuyên đi khuyên lại, cuối cùng cô điền nguyện vọng 1 vào trường Nhất Trung.

Đúng như dự đoán, cô đỗ vào trường. Tiếc rằng dù điểm Kiều Nam Gia đủ nhưng cô không được xếp vào lớp trọng điểm, điều này làm Kiều Nam Gia buồn suốt một thời gian.

Nhớ lại lúc Kiều Nam Gia đến trường với tâm trạng ấm ức, Thư Ấu đã an ủi Kiều Nam Gia, than thở rằng tuy cô nàng được cộng điểm năng khiếu nhưng vẫn phải dùng một số tiền lớn mới tìm được mối quan hệ vào trường, cho nên Kiều Nam Gia phải vui vì được ưu tiên trúng tuyển.

Kiều Nam Gia ỉu xìu đứng ngơ ngác trong biển người, cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến.

Cho đến khi cô thấy một người đi lên sân khấu. Cậu mặc áo đồng phục sạch sẽ, khuôn mặt dịu dàng, nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng. Ai cũng nói cậu chính là thủ khoa tỉnh, là một thiên tài. Kiều Nam Gia nghe được câu chuyện truyền kỳ về cậu, không khỏi ngưỡng mộ.

Đây không phải là nam thần học giỏi trong truyền thuyết ư?


Ở cấp 2 Kiều Nam Gia luôn đứng đầu nên không có ai làm đối thủ học tập với cô. Kiều Nam Gia luôn muốn có một người như vậy, đó sẽ là động lực để cô cố gắng phấn đấu.

Trong lòng Kiều Nam Gia bình tĩnh trở lại, cô quyết định sẽ lấy nam thần "Bách Ngạn" làm mục tiêu học tập.

"Hmm..."

Làm xong một bài thi, Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm. Hoa hướng dương chỉ còn hơn nửa tháng nữa là có thể trưởng thành, đúng lúc trường tổ chức hoạt động.

Lần đầu tiên trong đời Kiều Nam Gia cảm thấy kích động như vậy. Có lẽ do đêm "Mộc Bạch Phiền" xem phim điện ảnh với cô một cách rất dịu dàng nên Kiều Nam Gia mới phấn khích đến vậy.

Hoa hướng dương không đại diện cho điều gì, chỉ là cô muốn chia sẻ sự vui vẻ với nam thần.

Giống như thời gian cô và cậu làm bạn cùng nhau.

Đây cũng là bí mật chỉ hai người biết.

"... Nam Gia? Nam Gia? Cậu đang nghĩ cái gì đấy?"

"A?"

Kiều Nam Gia lấy lại tinh thần, cô thấy các bạn đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, Ngô Ngọc sờ sờ đầu: "Sao tự nhiên tớ thấy cậu giống như va vào tình yêu rồi ấy nhỉ?"

Nghe Ngô Ngọc nói xong, ai cũng cười nghiêng ngả.

Kiều Nam Gia mà biết yêu thì trời sập mất, chuyện Kiều Nam Gia biết yêu là chuyện không thể xảy ra. Ai cũng nghĩ tương lai chắc chắn Kiều Nam Gia sẽ kết hôn với học tập, dù sao cô cũng tâm huyết, tập trung và yêu thích phương diện này nhất.

Trái với phản ứng của mọi người, sau khi nghe câu đùa này, tai Kiều Nam Gia đỏ bừng lên. May là tóc cô đã che đi nên mọi người không chú ý. Lớp trưởng đẩy kính, nghiêm túc hỏi: "Mọi người ai còn ý kiến nào không?"

Đây thật sự là một kế hoạch đầy khó khăn. Phải tìm được một ý tưởng độc đáo lại còn khiến thầy cô chủ nhiệm đồng ý.

Tất cả mọi người đều nhìn Kiều Nam Gia làm cô cảm thấy áp lực, cô liền nói ra ý tưởng chẳng mang tính xây dựng chút nào cả: "Nếu không có ý tưởng gì mới thì ta cứ làm giống lớp khác đi, mở chỗ bán đồ ăn hoặc bán đồ lưu niệm kiếm tiền."

Ý kiến này không được các bạn đồng ý: "Không được đâu... Mười lớp thì có tám lớp mở bán đồ ăn rồi rồi, năm sau chúng ta không được tham gia nữa, vì thế lần này phải làm thật lồng lộn!"

"Đúng rồi."

Thảo luận nửa này cũng không có kết quả, mọi người quyết định xem lớp khác dựng gian hàng như thế nào rồi tính tiếp.


Vì phải chốt kế hoạch vào trước thứ năm nên ai cũng vắt óc nghĩ ý tưởng. Đến buổi chiều, tin tức đội bóng rổ sẽ tổ chức cuộc gặp 1- 1 để giao lưu, lấy tên là "Bạn tốt", muốn giành được slot phải rút thăm trúng thưởng qua việc đăng ký từ trước của các bạn.

Nghe xong kế hoạch này, Kiều Nam Gia chẳng chút nghi ngờ về danh tính của người đưa ra ý tưởng bởi ngoài Chu Ngôn Quân thì chẳng còn ai có thể nghĩ ra hoạt động táo bạo như này!

Nếu như hoạt động này diễn ra dưới hình thức bán đấu giá, có lẽ sẽ có nhiều bạn nữ không dám ra mặt. Bởi ở đó còn có các thầy cô, làm gì có ai dám hét to "Tớ muốn bạn này" cơ chứ?

Bốc thăm thì lại liên quan đến may rủi. Ai cũng ôm tâm lý mình sẽ là người may mắn. Vì thế chắc chắn đội bóng rổ sẽ nhận được vị trí top 1 trong doanh thu lần này.

Buổi chiều vào tiết tự học cuối cùng, việc tổ chức gian hàng ở sân trường vẫn chưa đi đến quyết định cuối cùng. Có lẽ do năm trước cả lớp tham gia, có mấy bạn xung đột với nhau, hơn nữa có người còn muốn đi chơi chỗ khác nên bầu không khí trở nên bế tắc.

Phần lớn các bạn không muốn ra mặt. Gần như ai cũng muốn đến hôm đó đi dạo ăn đồ ăn, chơi thả ga.

Chẳng ai muốn bỏ qua lễ kỷ niệm trường tuyệt vời thế này!

Lớp trưởng hỏi: "Ai muốn tham gia hoạt động lần này? Làm nhân viên chăm chỉ và cần cù của lớp sẽ có thưởng đó!"

Chỉ vài cánh tay ít ỏi giơ lên trong lớp, Kiều Nam Gia thấy thế nên cũng giơ tay. Là cán bộ lớp, cô phải lao lên tuyến đầu tham gia những hoạt động mà không bạn nào muốn tham gia.

Sau khi lớp trưởng đếm đi đếm lại, cậu thở dài thườn thượt.

Chỉ có một vài người thì còn tham gia được hoạt động gì nữa, có khi còn không thể mở được gian hàng ý chứ.

Không bằng...

Hai mắt cậu sáng lên, tự dưng cậu nghĩ đến hoạt động của đội bóng rổ. Đội bóng rổ có thể làm bốc thăm trúng thưởng, thì mình cũng có thể làm bán đấu giá được mà!

Lớp trưởng nói ra suy nghĩ của mình: "Do lần này số người tham gia quá ít, tớ cũng không muốn ép mọi người. Tớ có ý tưởng này, các cậu xem thế nào. Hay là mình bán đấu giá các bạn học sinh giỏi đi?"

Mọi người ồ lên, ngay cả những bạn đang buồn ngủ cũng lấy lại tinh thần.

Bán đấu giá học sinh giỏi là cái gì thế?

"Lớp chúng ta là lớp bình thường không có ai nổi bật, mọi người đều học tập chăm chỉ. Ta có thể chia ra làm ba nhóm, nhóm học sinh giỏi được bán đấu giá, nhóm MC của buổi bán đấu giá, nhân viên công tác và nhóm các bạn đứng dưới sân khấu."

"Vừa lúc sắp cuối học kì, chúng ta bán đấu giá học sinh giỏi, lại thêm cam kết là 1 kèm 1 giúp các bạn cùng nhau tiến bộ. Chắc chắn sẽ bán được!"

Lớp trưởng có logic thần kỳ thật!


Mọi người đều sợ ngây người, phản ứng đầu tiên là phản đối. Nhưng nghĩ lại, nếu có một buổi đấu giá như thế thì ngay cả họ cũng muốn tham gia, có một bạn học sinh giỏi giúp đỡ thì có khác gì có thiết bị gian lận đâu?

"Về tiền sau buổi đấu giá, các bạn được bán đấu giá sẽ được chia 50%. Mọi người thấy ý kiến này thế nào?"

"Nghe cũng ổn đấy chứ."

"Tớ đồng ý!"

Kiều Nam Gia yếu ớt giơ tay: "Vậy nếu không có ai ra giá, hoặc là ra giá với ý định xấu thì sao?"

"Yên tâm, ở dưới chúng ta có các bạn trong lớp "nằm vùng", nếu xảy ra tình huống bất thường thì sẽ xử lý ngay lập tức. Nhưng sau đó bạn ý sẽ không lấy được tiền."

Nghe được lời đảm bảo này, Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu cô toàn là hình ảnh mình được lên bán đấu giá, mà dưới khán đài không ai phản ứng thì quê kinh khủng. Vì thế cần phải giải thoát cho mình bằng việc nhờ các bạn khác.

Nhưng Kiều Nam Gia đã nghĩ nhiều rồi. Cô không ngờ rằng có vài bạn tốp cuối lớp đã nhắm đến cô, lén tính xem mình có đủ tiền mừng tuổi để mua vũ khí gian lận mang tên "học sinh giỏi" này không.

Lớp trưởng cho mọi người cho một liều thuốc trợ tim an ủi: "Yên tâm, nếu các cậu không thích ai đó thì đưa ra tín hiệu ét ô ét, chắc chắn tớ sẽ chuộc các cậu."

Sau đó cậu tặng cho Kiều Nam Gia ánh mắt đồng đội.

Kiều Nam Gia: "......"

Không biết tại sao cô lại không cảm thấy vui vì điều này?

Nhưng đề nghị của lớp 11-3 là đề nghị mới mẻ, chắc chắn có thể qua ải của thầy cô. Làm không tốt cũng nhận được cái giải độc lạ nhất!

Tan học.

Kiều Nam Gia xách cặp đến văn phòng như thường lệ.

Từ khi đội bóng rổ không có thành viên trong ban hậu cần, các bạn trong đội lại cảm thấy không quen. Các bạn trong đội oán giận trong lòng rằng vì sao không giữ Kiều Nam Gia lại, nếu không thì tìm người khác cũng được mà!

Ai cũng nhớ về thời gian có người chăm sóc từng cơn đau, lại càng thêm nhớ những buổi huấn luyện tẻ nhạt nhưng lại có thêm người bên sân âm thầm cổ vũ.

Phòng thay đồ yên tĩnh không tiếng động giống như ngày thường, càng làm tiếng nói chuyện cùng tiếng vải ma sát với nhau vang lên rõ ràng hơn.

"Này, Vu Lan, sao mày không gọi Kiều Nam Gia tới. Mà sao dạo gần đây tao chẳng thấy cậu ấy nhỉ?"

Vu Lan mặc đồng phục bóng rổ vào, nói: "Gần đây cậu ấy chạy đến văn phòng, nghe nói là làm công cho hội học sinh."

"Thế hội phó Chu của chúng ta có thể can thiệp không?"


Chu Ngôn Quân nghe được, bất đắc dĩ cười: "Tao rất muốn, nhưng việc này là do Bách Ngạn quản lý, không có liên quan tới tao."

Vài người trong đội thất vọng, bắt đầu thảo luận xem có tìm được người phù hợp vào làm hậu cần không.

Không phải có phải do ảo giác của họ không mà từ khi Kiều Nam Gia không tới, không khí trong đội trở nên lạnh lẽo, đội trưởng lại trở về làm lãnh khốc ma vương.

Đặc biệt là lúc này, bóng người gầy gò ngồi ở góc phòng đi giày, trên mặt không biểu cảm, mái tóc đen che đi đôi mắt của cậu.

Ai cũng cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống không phanh.

Mọi người nhanh chóng chuyển chủ đề sang lễ kỷ niệm trường.

Năm nay chắc chắn đội bóng rổ sẽ đứng nhất, nhưng tiếc là Bách Nhiên không tham gia, giống như thói quen ở quá khứ, vào ngày đó chắc chắn cậu sẽ không đến trường chứ nói gì đến tham gia hoạt động của đội bóng rổ.

Bách Nhiên dị ứng với không khí náo nhiệt, càng ghét tụ tập đám đông hơn. Không khí ở sân trường đang thoải mái nhưng nếu Bách Nhiên ở đó, chắc chắn cậu sẽ bị các bạn nữ vây quanh, đây là chuyện mà Bách Nhiên ghét nhất.

Quả nhiên, dưới sự tra hỏi của Chu Ngôn Quân, Bách Nhiên cho Chu Ngôn Quân một ánh mắt "Mày muốn chết à?" như Chu Ngôn Quân mong muốn, làm cậu câm như hến.

Vu Lan nhún vai, tiếp tục nói: "À, đúng rồi, chắc kế hoạch của lớp tao cũng được duyệt rồi."

Chu Ngôn Quân hứng thú tiếp tục chủ đề: "Kế hoạch của lớp mày là gì đấy? Có thú vị như kế hoạch của chúng ta không?"

"Nó khá thú vị đối với một số học sinh."

"Nói nghe coi."

"Lớp tao tổ chức đấu giá học sinh giỏi, giờ đang dụ dỗ tất cả ban cán sự lớp tham gia rồi." Nói tới chuyện này, Vu Lan vô cùng hứng thú, mặt mày hớn hở, vừa khua chân múa tay vừa nói, "Hình như là phụ đạo 1-1, lúc nào cũng có thể giải quyết bài khó. Nói thật tao cũng động lòng , chưa nói đến người khác, bình thường Kiều Nam Gia giảng đề rất dễ hiểu, được học phụ đạo cùng cậu ấy một tháng thì có khác gì tìm được thầy cô giáo dạy ngoài đâu?"

"Còn có hoạt động như thế á?"

Phòng thay đồ lại tiếp tục thảo luận ồn ào. Có người nói kế hoạch này khá thú vị, người khác lại nói đây là nơi tụ tập của các mọt sách, nếu là đấu giá hoa khôi thử xem có khi còn phấn khích hơn.

Bách Nhiên ngồi ở góc phòng mặt không chút biểu cảm đóng cửa tủ, nghe mọi người nói chuyện, cậu lại nghĩ đến câu nói của Kiều Nam Gia.

Cô nói với cậu, cô sẽ tham gia lễ kỷ niệm của trường.

Cô sẽ được đưa lên đấu giá.

Hai việc được liên kết với nhau.

Bách Nhiên giật mình.

Không phải là đấu giá thôi sao. Ai giàu thì người đó thắng, đúng không?

Bình Luận (0)
Comment